Khi Chúc Tịnh tắm xong, thay bộ đồ leo núi và đi đôi ủng xuống tới đại sảnh khách sạn, ánh mắt cả đám bạn bè tốt nhìn cô đã nhuộm một màu hồngkhông thể che giấu.
Với tư cách là phần tử hiếu động số một đoànđội, lúc này Tăng Tự đang giữ vài cô gái lại, cố tình nói bằng chấtgiọng quái đản mà cô có thể nghe được: “Tôi cảnh cáo mấy người nhé, đừng có cố tình bắt chuyện với Phương Ngôn nữa. Người ta đã bị Tịnh gia hạgục rồi, mấy người đừng mơ tưởng nữa”.
“Yên tâm đi.” Tăng Kỳ vàcác cô gái cực kỳ hợp tác, “Có cho bọn em mười lá gan báo bọn em cũngkhông dám cướp đàn ông của Tịnh gia đâu ạ”.
Chúc Tịnh biết rõ sựviệc này đã không thể giải thích rõ ràng rồi, vốn dĩ càng trình bày càng khiến người ta thấy có vấn đề. Cô dứt khoát mặc kệ đám người kia, mộtmình ngồi khoanh chân lên sô pha, yên lặng gặm bánh mỳ.
Chẳng mấy chốc, nam chính của màn kịch màu hồng cũng đã xuất hiện.
Dưới con mắt hóng hớt đầy áp lực của quần chúng, Mạnh Phương Ngôn cứ thế đitới, ngồi xuống bên cạnh Chúc Tịnh không chút né tránh.
Cô cảmnhận được chiếc sô pha lún hẳn xuống vì trọng lượng cơ thể anh, bènnghiêng đầu sang liếc nhìn, rồi lại tiếp tục ăn sáng trong vô cảm.
“Tôi còn tưởng cô không mang theo trang phục du lịch thật.” Anh nhẹ nhàng mở hộp sữa trong tay mình ra.
Cô khụt khịt mũi, cất giọng ồm ồm, “Thế thì tôi chẳng thà chết quách ở đây luôn cho xong”.
“Cô chắc chắn cô không bị sốt chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/125363/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.