Edit + Beta: Vịt
Lâm Chu Độ đương nhiên không đeo.
Nếu cậu đeo cái đồng hồ mấy trăm vạn ra ngoài, ở trên thảm đỏ dạ tiệc ganh đua sắc đẹp rêu rao điên khùng tới không rõ. Nhưng quà đã nhận, cũng không phải Lâm Chu Độ không khoe khoang ra ngoài, liền không tồn tại sự thật này.
Tạ Thành Văn đương nhiên không có cho Lâm Chu Độ bức mỹ nhân, lúc trở về, thậm chí đặt trong hòm phía sau không lấy ra, hắn chỉ một mực kéo tay Lâm Chu Độ dắt tới bên trong.
Lâm Chu Độ nghĩ thầm: Không phải chứ đại ca anh mạnh vậy hả? Còn làm?
Tạ Thành Văn nói: Hôm nay có chút chưa ăn no.
Lâm Chu Độ ngẩn người, mới ý thức được Tạ Thành Văn là nói sự thật chưa ăn no.
Đồ ăn duy nhất của dạ tiệc là ống kính, các minh tinh từng người đều để có thể lên ống kính, nước cũng không dám uống nhiều, đâu sẽ ăn thứ gì, trên bàn tự nhiên cũng sẽ không thật sự có món gì. Lâm Chu Độ còn chưa biết phòng bếp ở đâu, Tạ Thành Văn đã đi vào.
Tạ Thành Văn mở tủ lạnh ra lẩm bẩm tự nói: "Làm bát mì nhé."
Sau đó lại nói: "Cậu cũng làm một bát đi."
Lâm Chu Độ "ừ" một tiếng, đứng bên cạnh nhìn Tạ Thành Văn làm mì. Tạ Thành Văn hỏi khẩu vị của Lâm Chu Độ, Lâm Chu Độ một bên trả lời, một bên luôn cảm thấy chỗ nào đó có chút không đúng.
Độ nhạy cảm của cậu giống như máy móc thường xuyên không chạy, trong phần lớn thời gian, đều đối với bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tre/52170/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.