6: Tôi thành thợ may từ khi nào thế?
Cả hai chúng tôi cùng hướng mắt về phía giọng nói kia. Tôi nhận ra ai rồi! Là người tôi quen, mà cũng không phải, chỉ là biết sơ sơ thôi. Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn Nhật Nam, còn anh chẳng có biểu hiện gì là vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi.
-Anh đợi lâu chưa?
-Anh cũng mới đến!
Cứ thế hai người nói chuyện rất vui vẻ, tôi giống như oxi xung quanh họ vậy, không màu, không hình,không tồn tại!
Phải chăng tôi nên rút lui khỏi mặt trận này, khi một con kì đà cản mũi vừa xuất hiện?
Tôi toan quay đi, tính là tẩu thoát êm đẹp, ai dè còn bị anh ta gọi lại:
-Này! Cô kia!
Tôi dừng chân, trong lòng thét gào khổ sở. Tha cho tôi đi chàng cảnh sát!
-Sao đi vội thế? Gặp tôi mà không nói gì là sao?- Nhật Nam nói, cái giọng nửa đùa nửa thật làm tôi tức không chịu nổi.
Tôi cũng cười đáp trả:
- Có gì đâu mà nói! Nói gì là nói gì?
Thần tượng khi ấy cũng chẳng có biểu cảm gì, cứ như mọi ngày tôi thấy trên xe bus, vẫn cái vẻ mặt ấy. Tôi còn tưởng anh không quan tâm, hóa ra vẫn tò mò hỏi:
-Em quen cô ấy à?
Nhật Nam cười, lại nháy mắt nói nhỏ gì đấy, thàn tượng cũng " mỉm cười một cái"!
Chao ôi! Lần đầu trong đời tôi bắt gặp cái nụ cười hút hồn đến vậy! Thật không uổng phí 10 năm nay luôn ngưỡng mộ anh. Giờ mới có cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-nhe-nhang-khong-biet-da-gap-anh-tu-lau/2294554/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.