8: Cảm ơn nhé cô bé!
Hai ngày làm việc cùng nhau, chúng tôi chẳng nói chuyện gì ngoài vụ hụt tiền của công ty, lâu lâu lại bị anh đá xoáy làm tôi tức điên lên được. Quả thực từ lần vấp ngã năm 18 tuổi, tôi không chỉ đánh rơi ước mơ của mình mà còn trở nên rất trầm, nghiêm túc hơn cả. Có đôi lúc cũng hay đùa, nhưng chưa bao giờ trở nên trẻ con như thế này cho đến khi gặp Nhật Nam. Có thể đúng như anh nói, chúng tôi có duyên. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn hi vọng người nên duyên với tôi là thần tượng.
Tôi hơi e dè, hỏi Nhật Nam:
-Này! Cái anh giao thông hôm trước ngồi cùng anh ở quán tên gì thế?
Anh vẫn chăm chú nhìn đống giấy tờ, trả lời tôi:
-Minh Quân! Sao? Cô quen à?
-À! Đâu có! Thực ra thì......tại....tôi hay gặp trên xe bus nên hỏi thôi! Mà sao.....anh ấy trông buồn thế nhỉ?
Nhật Nam nhìn tôi:
-Cô không biết cái vụ um sùm trên báo sao?
-Vụ gì?
-Vậy thì không nên biết! Cô có lẽ cũng nghĩ giống bọn họ thôi!
Tôi cương cổ lên thanh minh:
-Anh nghĩ tôi là loại người gì?
-Theo cô!?
Lại bắt đầu chuyển sang xoáy tôi đấy! Chết với tên này mất!
-Không nói tôi không biết tự tìm chắc! Hứ!
Nhật Nam điềm tĩnh, bỏ bút xuống.
-Hai năm trước, khi Minh Quân đang làm nhiệm vụ, có mấy đối tượng tải ba, đánh võng và không mũ. Anh ấy cùng một đồng chí nữa đuổi theo, lập biên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-nhe-nhang-khong-biet-da-gap-anh-tu-lau/2294545/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.