"Bánh chín, hai đứa mang hai cặp giò dăm bông trong tủ với sáu cặp bánh qua biếu bố mẹ Nhật Nam. Qua năm phải tính đến chuyện kết hôn đi là vừa!"
Hà Nội những ngày cuối năm lạnh vô cùng. Lâu lâu lại có thêm vài đợt mưa phùn nhẹ bay. Hoa đào đua sắc trên các vỉa hè, người đi lại nhộn nhịp vô cùng. Dù là vội vã đến mấy cũng phải nán lại một chút để ngắm nhìn khung cảnh ấy.
Tôi như lạc lõng giữa ngàn yêu thương, khi người ta có đôi có cặp, ai nấy đều trông rất hạnh phúc, còn mình lại đứng đây với ngàn mối lo lắng.
- Còn thiếu những gì nữa mẹ?
- Xem nào...! Mua lá dong gói bánh! Đúng rồi!
Cái bóng dáng của mẹ lại lẫn vào trong đám đông, lát sau mới len ra được. Tay cầm hai bó lá to tướng. Tôi lật đật xách túi lớn túi bé chạy theo:
- Một mình mẹ gói hết chỗ này sao?
- Cô thương mẹ sao không dẫn anh nào về giúp?
- Con không biết gói đâu! À! Có lẽ Nhật Nam biết....
Nói đến đây hai mẹ con không ai bảo ai cùng nhau lặng đi. Có vẻ tôi lại lỡ lời gợi vào nỗi lo lắng của mình, của cả mẹ nữa.
Có tiếng còi xe lại gần, tôi quay đầu lại, cửa kính xe dần kéo xuống:
-..............................( Anh gói giúp được không?)
Tôi ngạc nhiên. Rõ ràng là Tae Sung. Sao anh ấy lại...... Rõ ràng ban nãy mẹ con tôi đâu có nói chuyện bằng tiếng Hàn nhỉ?
Tôi nghi hoặc nhìn anh. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-nhe-nhang-khong-biet-da-gap-anh-tu-lau/2294504/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.