38:"Cho đến khi... anh gặp em ở trường đại học.... Một cô bé vô tư nhưng mang nhiều mơ ước. Kể từ giây phút anh biết em có tình yêu mãnh liệt với nghề cảnh sát, anh mới hiểu rằng chúng ta vốn dĩ không chung đường. Nhiều lần anh định bỏ cuộc để nuôi hi vọng được cùng em hạnh phúc, nhưng lần nào cũng thất bại. Chỉ cần em đồng ý, anh đã có thể gạt cả mạng sống mà đến với em. Nhưng anh càng chạy đến, em lại càng xa anh, anh càng cố gắng đi về phía em, em lại càng cố gắng tránh xa anh!"
Công ty của tôi vẫn hoạt động bình thường. Có lẽ mọi người ai cũng đều biết mình nên làm gì vào giờ này thay vì bỏ chạy đến một chỗ làm mới an toàn hơn. Phòng giám đốc bị niêm phong hơn một tuần nay. Thiếu đi Tae Sung đúng là rất khó khăn nhưng chúng tôi đều giải quyết ổn thỏa mọi việc.
Còn tôi.... và anh vẫn cứ lẩn tránh nhau như vậy. Mà không, là tôi lẩn tránh anh mới phải.
Hôm nào Nhật Nam đến nhà thăm mẹ, hôm ấy tôi phải qua nhà cẩu cẩu ngồi chơi. Nó cũng biết chuyện này, hơn nữa lại hiểu tôi hơn bất kì ai, mỗi lần như vậy chỉ biết nhìn tôi mà thở dài:
- Năm ấy mày đã phải khóc đau khổ như thế nào vì không được thi cảnh sát, giờ đến yêu cũng vì chuyện đó mà bị hủy hoại!
- Ai bảo tao hữu duyên vô phận với cái nghề ấy!
- Nhưng chí ít mày cũng phải cho anh ấy một câu trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-nhe-nhang-khong-biet-da-gap-anh-tu-lau/2294488/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.