40:Mọi chuyện cứ thi nhau ập đến khiến tôi không kịp phản ứng. Cùng lúc mất đi tình yêu và người thân, thực sự rất khó để thích nghi.
Tôi ở trong cơ quan công an phối hợp điều tra gần một ngày thì được về nhà. Tôi chẳng nhớ họ hỏi những gì, và tôi đã nói những gì? Hóa ra cái duyên của tôi với ước mơ ấy lại chính là như thế này, bị lôi vào một mớ hỗn độn, sau đó được mời đến một căn phòng, ngồi yên vị ở ghế và trả lời tất cả những câu hỏi mà vị cảnh sát đưa ra. Một kết cục nực cười vô cùng.
Ra đến cổng, tôi gặp Nhật Nam. Anh đứng ở đó đợi, nhưng khi thấy tôi đi ra lại dường như không muốn tiến lại. Chúng tôi nhìn nhau bằng những biểu cảm riêng biệt, ánh mắt anh xót xa buồn bã khác với cái phức tạp của tôi. Tay anh nắm chặt, buông thõng xuống hai bên. Bộ cảnh phục vẫn trang nghiêm, dáng đứng trang nghiêm, tất cả đều trang nghiem khiến tôi cảm giác xa lạ vô cùng. Nó cũng giống như ước mơ ngày bé, đối với tôi mà nói, chỉ có thể nhìn thấy mà không thể nắm lấy, nhìn thấy nhưng không thể với đến.
Trời lại đổ mưa, mưa lớn xối xả như muốn gột rửa tất cả nỗi buồn nơi trần thế, nhưng nỗi buồn trong lòng lại ngày một dâng lên. Tôi đang khóc nhưng không ai biết rằng tôi khóc. Và có lẽ anh cũng đang khóc. Tôi đứng ở đầu bên này, anh ở đầu bên kia. Chỉ nhìn nhau mà không rời đi, cũng không chạy đến để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-nhe-nhang-khong-biet-da-gap-anh-tu-lau/2294485/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.