Đường Anh ngậm bút, hai tay buông thõng dưới ngăn bàn, mềm nhũn không chút sức lực. Câu nói của Du Huy làm cô nghĩ mãi, cô tự trách bản thân, cô đã quá thẳng thắn, nói tất cả những gì mình nghĩ, không chút giấu giếm. Cô lắc đầu nguầy nguậy, tính cách của cô dường như đã bị thay đổi, cô không biết ngày xưa mình có như bây giờ không, chứ cô bây giờ, cô cũng không thể yêu thương nổi chính mình.
Cô quá phấn khích trước người mình thích, cô quá hồn nhiên khiến mọi người cảm thấy phiền, mặc dù muốn kiểm soát bản thân, nhưng kết quả đều không như cô mong đợi.
Biết bao nhiêu chàng trai, nhưng cô lại có cảm giác Du Huy rất quen thuộc, cô muốn ở bên cạnh anh, một cách an nhiên nhất. Du Huy rất giống một mảnh kí ức cô đã bị mất đi, cô muốn kiếm tìm lại, nhưng mọi thứ thật mờ nhạt.
Trong quá khứ? Có phải cô đã từng yêu một người rất nhiều. Người đó có phải Du Huy bây giờ. Hay là một ai khác...giống Du Huy?
Đường Anh khẽ nhắm mắt, chính vì nghĩ đến quá khứ, cơn đau đầu ấy lại ập đến, tê buốt. Mẹ chẳng kể cho cô biết cô của quá khứ đã có bạn nào, hay đã có mối tình nào, mẹ chỉ kể về gia đình, về những đau khổ của bố, về nỗi bất hạnh của Đăng Anh, và về gia đình nhà kia.
Mệt mỏi ôm lấy đầu, hình ảnh người con trai nào đó lại hiện lên bủa vây lấy tâm trí nhỏ bé, chàng trai với nụ cười ấm áp, bộ vest lịch sự, cùng bông hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-cung-con-mua/20502/chuong-1-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.