Cây cối ngoài cửa xanh um, đèn đuốc sáng rực.
Quan Hề ôm anh một hồi, liếc nhìn ngôi nhà vẫn còn sáng đèn sau lưng anh.
“Em nghe nói ba anh muốn từ chức?”
Giang Tùy Châu: “Sức khỏe của ông ấy không tốt, không thích hợp bận tâm nhiều như vậy nữa.”
“Vậy…. Có phải gần đây anh và hai anh trai kia rất căng thẳng không?” Quan Hề đẩy anh ra, hỏi, “Anh không có chuyện gì chứ?”
“Anh thì có chuyện gì được? Em còn lo lắng cho anh à.”
“Anh nói giọng kiểu gì đấy, chẳng lẽ chỉ có anh lo lắng cho em thôi hả?”
Giang Tùy Châu đè cô lên cửa xe: “Đúng là em dễ khiến người ta lo lắng lắm.”
“Lượn….. Này anh đừng táy máy tay chân.” Quan Hề chống một tay trên ngực anh, tránh anh làm bậy ở nơi này, “Người nhà anh chưa ngủ à? Hay là anh mau về nhà đi, em chỉ đến xem chút thôi, không còn gì nữa hết.”
Giang Tùy Châu: “Em vào nhà cùng anh.”
“Không vào đâu!” Quan Hề lập tức từ chối: “Hơn nửa đêm đột nhiên đến, cũng không mang theo cái gì, còn chưa chào hỏi ba mẹ anh, lúng túng lắm.”
Giang Tùy Châu: “Vậy anh về nhà cùng em.”
“….”
Giang Tùy Châu mở cửa x era: “Vào đi em.”
Quan Hề: “Hả?”
“Em lái hay anh lái.”
“….. Em lái.”
“Được.” Giang Tùy Châu đi vòng qua ghế phó lái, “Đi thôi.”
Hôm nay cô đến đây không hề có ý định đưa người đi, cô còn nghĩ rằng người ta bận rộn như vậy? Không nên làm phiền nhỉ?
Trên đường trở về, mặc dù trong lòng Quan Hề vui rạo rức, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-ben-canh-toi/1738382/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.