Trước mắt là một màu trắng xóa, sau khi tụ điểm tiêu tan, Quan Hề thấy được bình thủy tinh trong suốt, tại miệng bình có một ống dẫn nhỏ thẳng xuống, nước thuộc nhỏ giọt, rơi vào…. Trong mu bàn tay của mình.
Quan Hề chậm rãi chớp mắt, phát hiện cổ họng khô khốc.
“Hề Hề? Hề Hề, con tỉnh rồi.”
Sau khi người ngồi bên cạnh thấy cô tỉnh lại thì vội vàng tiến tới sờ mặt cô, Quan Hề ngước mắt nhìn: “Ba…..”
Quan Hưng Hào: “Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, có biết ba lo lắng nhiều thế nào không.”
Quan Hề: “Sao con lại ở đây? Con ra khỏi đó…..”
Quan Hưng Hào: “Đúng vậy, cũng may là tìm được kịp thời, con không xảy ra chuyện gì lớn!”
Quan Hề hơi sửng sốt, lập tức nói: “Vậy anh ấy thì sao? Giang Tùy Châu ở đâu rồi.”
“À Tùy Châu hả, ở đây này —-“
Quan Hưng Hào nhích ra vị trí khác.
Không bị Quan Hưng Hào chắn tầm mắt, lúc này Quan Hề mới phát hiện đây là phòng cho hai người, Giang Tùy Châu ngồi trên giường bệnh ngay bên cạnh cô, anh dựa lưng ra thành giường, khi này trên bàn ăn cơm nhỏ của anh đặt một chiếc laptop.
“Có khỏe không em.” Anh quay đầu nhìn cô, hỏi.
Quan Hề nhìn anh chăm chú, sau khi quan sát từ đầu đến chân, phát hiện đùi phải của anh bị bó thạch cao.
“Chân sao vậy?”
Quan Hưng Hào nói: “Chân của Tùy Châu bị thương, nhưng không quá nghiêm trọng, yên tâm đi.”
Trong lòng Quan Hề cả kinh, chân anh bị thương? Lúc nào vậy? Rõ ràng anh còn cõng cô đi rất lâu….. Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-ben-canh-toi/1738350/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.