Giang Tùy Châu không thích nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Quan Hề. Anh cảm thấy Quan Hề với khuôn mặt rạng rỡ, vênh váo nghênh ngang, ai cũng xem thường mới thật sự là Quan Hề. Có người muốn phá hỏng cô gái bên cạnh anh như vậy, quả thật anh rất khó chịu. Hơn nữa bây giờ Quan Hề vẫn là bạn gái và vợ chưa cưới của anh, vung tay trên đầu cô….. Anh nghĩ cũng chẳng khác gì lộng hành trên đầu mình cả. Buổi tối sau khi quay về Gia Lâm cảnh uyển, hai người làm ổ trên ghế sofa. Một người xem chương trình truyền hình, một người đang nhìn những số liệu dày đặc chằng chịt. “Ngày mốt có buổi đấu giá, đi với anh nhé.” Giang Tùy Châu đặt ipad xuống, nói với cô. Show trốn thoát khỏi mật thất đang lúc quan trọng, em gái Quan Tri Ý của cô bị giam trong một chiếc tủ nhỏ, thử mật mã nhiều lần đều không thoát ra được. Ánh mắt Quan Hề như dính chặt lên màn hình, “Cái show rách gì đây, nhân viên làm việc chết hết rồi sao, nếu Tiểu Ngũ không thở được, họ không xong với em đâu.” Giang Tùy Châu nhìn theo tầm mắt của cô, ngồi qua bên cạnh cô: “Em có nghe anh nói gì không.” “Không phải, anh xem Tiểu Ngũ đi —–“ “Nhập vai cũng sâu đấy.” Giang Tùy Châu trực tiếp giữ hai má cô quay đầu cô về phía mình, “Chương trình này không phải phát sóng trực tiếp, nếu thật sự không thở được thì còn thoát ra không? Khéo đại gia đình họ Quan của em lại cho nổ tung cả đài truyền hình mất.” Quan Hề bị anh bóp má, môi dẩu lên, nói không rõ lời: “Dù là ghi hình trước cũng không được, quá nguy hiểm…. À đúng rồi, anh mới nói gì vậy?” Giang Tùy Châu: “Anh nói, ngày mốt có một buổi đấu giá, Dương Minh Tri tổ chức.” Dương Minh Tri là nhà sưu tầm nổi tiếng trong thủ đô, thường xuyên tổ chức một ít buổi đấu giá. Quan Hề không xa lạ gì với ông ấy, vì ông ấy là bạn thân của Quan Hưng Hào ba cô, cũng có thể nói là nhìn cô trưởng thành. “Chú Dương à, lại có đồ quý hiếm gì nữa.” Tâm tư Quan Hề không đặt vào việc đó, chỉ nói: “Em không muốn đi.” “Nghe nói lần này có rất nhiều đồ tốt.”Quan Hề cắt ngang: “Không đi.” “Là trang sức đá quý.” Quan Hề chớp mắt một cái, hơi do dự: “Vậy sao? Không đi…..” “Có ngọc lục bảo không pha tạp Colombia.” “… Không đi.” “Hồng ngọc đỏ tươi Myanmar.” “…. Không đi?” “Còn có đá kim cương hồng nhạt em thích nhất, đẳng cấp màu sắc rất cao, đã được làm thành vòng tay.” Ý niệm “em không đi em chỉ muốn ở nhà làm củi mục” trong đầu Quan Hề sụp đổ. Giang Tùy Châu buông mặt cô ra, tăng thêm một quả cân nặng: “Anh trả tiền.” Được, ý niệm hoàn toàn đổ xuống, còn vỡ tan tành. Quan Hề tiến tới bên mặt anh, nhanh chóng nói: “Vậy ngày mai em mặc gì mới đẹp.” Khóe miệng Giang Tùy Châu cong lên: “Tùy em.” “Em đi xem thử đây!” Ngay lúc cô chuẩn bị đến phòng quần áo, cũng may Giang Tùy Châu kéo cô lại kịp thời: “Bây giờ không xem show nữa đúng không.” Quan Hề nở một nụ cười giả dối: “Show thì có gì để xem, nhóc Tiểu Ngũ này lỗ mãng, ngày nào cũng nhận mấy công việc lung tung.” Giang Tùy Châu đứng lên, cũng đáp lại cô một nụ cười giả dối: “Không xem thì về phòng thôi.” “Không thể đi xem ngày mai mặc gì trước sao.” “Không thể.” Quan Hề hừ khẽ một tiếng: “Giang tổng, anh gấp như vậy hả?” Giang Tùy Châu bình tĩnh gật đầu: “Ba bốn ngày, có chút.” Phỉ nhổ, đồ cầm thú. ** Hai ngày sau, tại buổi đấu giá. Quan Hề biết chắc buổi đấu giá Dương Minh Tri tổ chức sẽ rất lớn, nhưng không nghĩ là lớn đến như vậy, còn đông người đến thế. Thời điểm cô cùng Giang Tùy Châu đi vào từ cửa chính, nhanh chóng thấy được những khuôn mặt quen thuộc. Bây giờ buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, mọi người đều ở khu tiếp khách ở đại sảnh uống rượu vang, tán gẫu với nhau. “Tử Hàm, cô nhìn kìa, là Quan Hề.” Cách đó không xa, Lý Hân Nhiễm ngồi trên ghế sofa kéo tay Ngụy Tử Hàm đang ngồi bên cạnh mình. Ngụy Tử Hàm vốn đang nói chuyện phiếm với người khác, nghe thấy tên Quan Hề, lập tức nhìn sang. “Giang Tùy Châu và Quan Hề còn ở bên nhau sao? Không phải có lời đồn là đã chia tay à?” Lý Hân Nhiễm nhìn về phía Quan Oánh đang ngồi đầu mé phải, “Oánh Oánh, rốt cuộc họ có chia tay không?” “Tôi không biết mấy chuyện của họ.” Sắc mặt Quan Oánh lạnh nhạt, “Các cô quan tâm đến chuyện này làm gì.” Lý Hân Nhiễm nhích đến: “Trời ạ, sao chị lại ngốc như vậy, dĩ nhiên họ có chia tay không rất quan trọng rồi. Bình thường tôi đã không ưa gì cái dáng vẻ tôi là duy nhất của Quan Hề…. Này, tôi nói với chị, nếu như họ chia tay sẽ có điểm lợi cho chị đó, bây giờ Quan Hề lấy gì mà so với chị, không phải là Giang Tùy Châu sao.” Quan Oánh nhìn cô ta: “Tôi không so đo gì với em ấy, cô đừng nói như vậy.” “Nhưng chị không so đo thì tự khắc có người giúp chị so đo, tóm lại chị cũng chẳng hy vọng ở trong nhà mình còn không bằng một cô con nuôi nhỉ.” Ngụy Tử Hàm lạnh lùng cười một tiếng: “Được rồi, sao Quan Oánh có thể không bằng Quan Hề được. Hơn nữa, cô cho rằng họ cùng đến thì có thể thể hiện cái gì? Giang Tùy Châu thông minh hơn cô nhiều, lúc này cùng lắm chỉ là giả vờ mà thôi, nếu không chuyện này vừa tung ra đã lập tức chia tay, đối với Giang gia thì chẳng có gì tốt đẹp cả.” Lý Hân Nhiễm gật đầu: “Nói cũng phải ha.” Hai người bên cạnh đang châm chọc, Quan Oánh ngước mắt nhìn xa. Cách đó không xa là một cặp tiên đồng ngọc nữ. Thật sự phải chia tay sao? Hôm nay có rất nhiều người đến đây, Tống Lê, Quan Nguyên Bạch,…. Thậm chí Tiểu Ngũ nhà cô và anh bạn trai Thích Trình Diễn của cô bé cũng ở đây. Quan Hề thấy Quan Tri Ý ở đây thì có hơi kinh ngạc, vui vẻ nói: “Tiểu Ngũ? Em về lúc nào thế.” Quan Tri Ý nhìn thấy cô liền chạy lon ton đến: “Hôm qua quay phim xong, em về rồi, nhưng hôm qua về muộn quá nên không đến tìm chị.” Ngoại công việc quay phim này ra, Quan Tri Ý căn bản không hề có hứng thú với giới giàu có ở thủ đô này, nên có rất nhiều chuyện cần Thích Trình Diễn phổ cập cho cô ấy. Sau khi biết những chuyện của Quan Hề, cô ấy cũng rất tức giận, nhưng cô ấy biết Quan Hề rất kiêu ngạo, sẽ không hy vọng cô ấy nói mấy lời đau lòng trước mặt mình. Quan Hề: “Sao hôm nay em cũng đến đây, không phải trước kia em đều không đến sao.” “Chuyện đó….” Quan Tri Ý nhỏ giọng nói, “Đương nhiên là vì anh Trình Diễn muốn đến, em đến cùng anh ấy.” Quan Hề liếc nhìn Thích Trình Diễn, người đứng sau gật đầu tỏ ý chào hỏi với cô. Quan Hề cũng gật đầu ra hiệu chào lại, đối với Thích Trình Diễn, cô vẫn luôn rất yên tâm. Cái khác tạm thời không nói, nhưng trong chuyện cưng chiều Tiểu Ngũ, có lẽ là không ai có thể hơn được anh ta. “Chị, chị đến đây, đã lâu rồi em không về, chúng ta tán gẫu chút đi.” “Ừ.” Quan Hề bị Quan Tri Y lôi đi, Giang Tùy Châu đứng nói chuyện với nhóm Quan Nguyên Bạch một lúc, sau đó lại bị Tống Lê kéo sang một bên. Giang Tùy Châu: “Chuyện gì?” Tống Lê liếc nhìn hướng Quan Nguyên Bạch, giảm thấp giọng nói: “Người anh em, vừa rồi trước mặt Nguyên Bạch tôi khó nói đến chuyện này. Cậu và Quan Hề, thật sự rạn nứt à?” Ánh mắt hóng hớt của Tống Lê ẩn chứa ý tìm tòi. Giang Tùy Châu: “Cậu nói xem.” “Quan hệ giữa hai người các cậu quả thật có hơi…. Mà bên ba mẹ cậu nói thế nào.” Giang Tùy Châu không có lòng dạ đâu mà thảo luận chuyện này với Tống Lê, thuận miệng nói: “Chia tay.” “Nhà cậu thật sự nói thế sao?” Tống Lê hít một hơi: “Trời ơi, vậy…… Thì quá tuyệt vời!” Giang Tùy Châu: “?” Tống Lê lắc đầu tấm tắc: “Cậu nói xem sau khi hai người các cậu chia tay sẽ có bao nhiều người ồ ạt xông đến đây, nếu không phải là vì ngại cậu thì những người theo đuổi Quan Hề đã sớm đến xin số điện thoại trắng trợn rồi. Trời ơi, thật tốt, cuối cùng cậu cũng không chiếm mất người ta nữa rồi.” Giang Tùy Châu không nghĩ đến Tống Lê sẽ làm như vậy với mình, lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó quay đầu rời đi. Tống Lê hơi sững sốt, nhanh chóng đuổi theo: “Này, này —– vậy khi nào chia tay vậy, cậu mau cho tôi tin chính xác đi, xong tôi còn đi làm mai nữa —–“ Đã lâu rồi Quan Hề và Quan Tri Ý không gặp nhau, vừa gặp lại hai người đã có vô số chuyện nói không hết. Lúc Quan Oánh và Ngụy Tử Hàm đi tới chỗ các cô, Quan Hề vẫn đang thao thao bất tuyệt chê bai cái show mà Quan Tri Ý tham gia kia, cho đến khi Quan Tri Ý kéo quần áo cô. Quan Hề quay đầu nhìn qua, sắc mặt đanh lại, cô biết đám người Ngụy Tử Hàm sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội giễu cợt cô nào. “Chào chị.” Quan Tri Ý đứng lên, chào hỏi Quan Oánh, cô và cô ta không thân, chỉ đơn thuần là lễ phép. Quan Oánh gật đầu, nói: “Tiểu Ngũ, trước đây không có cơ hội gặp em, chị rất thích xem phim em đóng từ lâu rồi.” Quan Tri Ý nhanh chóng nhìn qua Quan Hề, đại khác có cảm giác “sợ Quan hề cảm thấy mình tốt với người chị khác”: “À….. Vậy sao, cảm ơn chị.” Quan Oánh: “Sau này em có rảnh rỗi thì có thể đến nhà chơi.” “Vâng.” Ngụy Tử Hàm thấy Quan Tri Ý kéo Quan Hề, dáng vẻ không quá thân thiết với Quan Oánh, cười nói: “Tiểu Ngũ, sao em và Quan Oánh không thân gì hết, đây chính là chị họ ruột của em đó.” Chị họ thì chị họ, còn phải thêm một chữ ruột cơ…. Quan Tri Ý nghe được ý châm biếm trong lời nói, lại nhìn sang Quan Hề, cũng không biết nên đáp thế nào. Quan Hề thấy Quan Tri Ý không đối phó được, kéo cô bé về sau mình, nói thẳng thừng: “Tiểu Ngũ và cô không quen, ai cần cô quản nhiều như vậy.” Ngụy Tử Hàm giễu cợt, nói với giọng thấp: “Sao nào, đạp vào điểm đau của cô à.” “Đạp vào điểm đau gì của tôi? Ngụy Tử Hàm, chị bất bình thường như vậy là diễn cho ai xem?” Quan Hề gật nhẹ đầu, trong mắt đều là sự khinh miệt, “Cảm thấy bây giờ bản thân đã cao hơn tôi một bậc hay thế nào? Chị nói xem phương diện nào của chị có thể hơn tôi, sao phải đến tìm tôi để chuốc bực dọc vậy?” Sắc mặt Ngụy Tử Hàm đanh lại. Quan Hề có cả năng lực này, cô có thể dùng vẻ mặt, ngôn ngữ và khí thế ưu tú hơn người trên mình để nhẹ nhàng đè người khác xuống. Ngụy Tử Hàm hít sâu một hơi: “Quan Hề, cô ——“ “Xong chưa, sắp vào trong rồi.” Ngay tại lúc này, Giang Tùy Châu đi tới, phá vỡ không khí ngột ngạt bên này. Sắc mặt Quan Hề vô cùng lạnh lùng, nhìn thấy Giang Tùy Châu, vô cùng ngang ngược: “Tâm trạng bị phá nát rồi, em không muốn đi.” Giang Tùy Châu dừng lại, liếc nhìn Ngụy Tử Hàm, hiểu rồi. “Sao vậy, không phải đã đồng ý đi cùng anh rồi à?” Anh cầm tay Quan Hề, giọng nói bất ngờ trở nên dịu dàng. Người đứng đây đều ngẩn ra. Quan Hề hơi mơ màng trước giọng điệu này của anh, cô nhìn anh, tiếp tục bướng để thăm dò thử: “Không muốn đi cùng anh.” “Sao nói mà không giữ lời?” Giang Tùy Châu đưa tay sửa tóc cho cô, thấp giọng dỗ dành, “Không phải em muốn xem những đá quý kia sao, nếu thích anh mua cho em.” Quan Hề: “…..” “Được rồi, ngoan nào, lát nữa đi vào cùng anh.” Giang Tùy Châu kéo tay cô, không nhìn những người khác dù chỉ một lần, kéo cô đi vào trong phòng đấu giá, “Hồi nữa nếu thật sự không muốn ở lại thì chúng ta đi, có được không.” Giọng điệu này của Nhị Cẩu…. có hơi tuyệt đấy. Tim cô đã đập bùm bùm bất bình thường vì anh rồi này. Quan Hề hít nhẹ một hơi, chầm chậm đáp: “…. Ừm.” Hai người đi xa. Sắc mặt Ngụy Tử Hàm xanh mét, nhìn theo bóng lưng của họ, máu giận cuồn cuộn khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Từ khi nào Giang Tùy Châu có thể nói chuyện với người khác như vậy? Chẳng lẽ anh và Quan Hề chưa chia tay à? Tầm mắt Quan Oánh cũng tập trung trên bóng lưng họ một hồi, nhưng cô rời mắt đi rất nhanh: “Chị không đi vào sao, không vào thì em đi trước.” Ngụy Tử Hàm kéo tay cô ta: “Chờ chút, chị đi cùng em.” ** Những người đến buổi đấu giá hôm nay đều là người có lượng của cải hùng hậu, món đồ được đấu giá đầu tiên là một chuỗi tràng hạt Phật đời Thanh làm từ trầm hương. Quan Hề không có hứng thú với mấy món đồ này, ánh mắt chưa từng nhìn qua. Sau đó tất cả những món đồ tiếp theo đều đồ lâu đời, Quan Hề ngồi không thấy hơi nhàm chán, bèn nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Giang Tùy Châu. “Có phải Chu Hạo nên đăng kí cho anh một khóa tâm thần không.” “Hửm?” Quan Hề nghi ngờ: “Vừa rồi anh nói giọng như vậy là thế nào…..” Giang Tùy Châu rũ mắt nhìn cô: “Không thích sao.” Quan Hề hơi sững sốt, cô nhìn ánh đèn xanh nhạt bên sườn mặt anh, tim đập thình thịch, hai chữ “không thích” làm sao cũng không nói ra được. “A…… Không có đâu.” “Vậy là được rồi.” Giang Tùy Châu nói, “Quan Hề, mặc dù em ngang ngược.” “Cái gì?” Giang Tùy Châu nghĩ ngợi, nói giọng nghiêm túc: “Nhưng như vậy trông rất tốt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]