Đêm đã khuya, đèn neon hư ảo, ánh sáng hào nhoáng.
Trên đường, từng chiếc xe một chạy ngang qua, đi đến mục tiêu của họ.
Quan Hề không biết mục tiêu của cô ở chỗ nào, sau khi ngồi trong xe đợi thật lâu, nhận được cuộc điện thoại của Quan Hưng Hào.
“Ba.”
“Hề Hề, đang ở đâu chơi vậy?” Giọng nói của Quan Hưng Hào rất dịu dàng, rất quen thuộc với cô.
Mũi Quan Hề có hơi chua xót.
Suy nghĩ lại thì thật ra cô cũng không quá xui xẻo, gặp được một người ba, dù không phải ruột thịt vẫn đối xử với cô tốt như vậy.
“Hôm nay là sinh nhật Tống Lê, bọn con đang đến tặng quà cho cậu ấy.”
“Như vậy à, vậy tối nay con có về nhà không, nếu về thì nói ba để ba bảo người đến đón con nhé.”
Quan Hề nằm lên tay lái, giọng nói thấp xuống: “Không cần ạ, con, hôm nay bọn con ở bên ngoài.”
Theo bản năng, là không muốn về nhà.
Quan Hưng Hào ừ một tiếng: “Được, vậy các con cứ việc chơi đi, để Tùy Châu quan tâm con nhiều chút nhé.”
“….Con biết rồi ạ.”
Một khoảng trống ở giữa, Quan Hề biết ông còn lời muốn nói, nên chỉ im lặng chờ đợi.
Quả nhiên Quan Hưng Hào hơi do dự, nói: “Oánh Oánh về nhà cũng đã nhiều ngày rồi, ba và mẹ con vẫn chưa nói chuyện Oánh Oánh còn sống cho ông bà nội con biết, giờ đang tính toán sẽ thông báo cho mọi người biết.”
Dù sao thì điều nên đến cũng phải đến, có lẽ trước đó đã làm nền quá lâu, lúc này Quan Hề nghe chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-ben-canh-toi/1738330/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.