“Công ty của cậu có việc à?” Lúc bấy giờ, Nghiên Thời Thất dựa vào cột đèn ở bên cạnh, không hề chớp đôi mắt to mơ màng như sương khói, nghiêng đầu nói chuyện.
Ưng Phi Phi lặng lẽ gật đầu, kéo cô đi về phía bãi đỗ xe: “Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà!”
“Không cần đâu!” Nghiên Thời Thất gạt tay của cô ra, cất giọng chậm rãi nhẹ nhàng nói: “Cậu mau tới công ty đi! Bây giờ mới chín giờ, tớ tự về nhà được!”
Ánh mắt của Ưng Phi Phi đầy vẻ nghi ngờ: “Cậu chắc chứ?”
Nghiên Thời Thất mỉm cười vén sợi tóc bên tai mình lên. Sợi tóc trong búi rơi tản mát ra, bị gió đêm thổi phất phơ: “Tớ bắt xe về được rồi, cũng không xa lắm!”
Chuyện công ty quá cấp bách, Ưng Phi Phi không dám nấn ná.
Tự mình đưa Nghiên Thời Thất lên xe taxi xong, cô vội vàng chạy về công ty.
Điều Ưng Phi Phi không ngờ tới chính là xe taxi vừa mới quẹo vào một con đường, Nghiên Thời Thất đã bảo tài xế ngừng xe, xuống xe rồi đi vào một quán bar âm nhạc.
Trong phòng VIP của quán bar, trên bàn trà đặt hai chai Black Label, một thùng đá cùng với mười chai hồng trà đá.
Nghiên Thời Thất rất thành thạo đổ Black Label với hồng trà đá vào nhau rồi cho thêm vài viên đá. Cô nâng cốc thủy tinh lên hít hà, hài lòng cười híp mắt, sau đó uống vào một ngụm lớn.
Nồng độ vừa phải, có vị ngọt của hồng trà đá, còn có mùi rượu chan chát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dau-yeu/3119099/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.