Chương trước
Chương sau
Nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp của Nghiên Thời Thất, ánh mắt của Tống Kỳ Ngự bỗng trở nên hiền hòa. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy bà nội thích một cô gái đến vậy.

Tiệc qua một nửa, bà cụ Tống lên sân khấu nói lời cảm ơn rồi đi lên tầng trước.

Khoảng thời gian sau đó, nói là mừng thọ, chi bằng bảo đây là hiện trường móc nối quyền thế của đám khách khứa.

Nghiên Thời Thất nhân lúc Tống Kỳ Ngự bận rộn thì đi ra hành lang với Lăng Tử Hoan. Cô ngồi dựa người, đặt khuỷu tay lên lan can, lười biếng nhìn đám người đang trò chuyện kia mà bỗng dưng cảm thấy thật nhạt nhẽo.

“Chị Thập Thất, quà chị tặng cho bà cụ Tống là gì vậy?”

Lăng Tử Hoan vui vẻ hoạt bát, ngồi đối diện Nghiên Thời Thất chưa đến ba giây thì đã vồn vã dò hỏi.

“Là một con dấu bằng ngọc có khắc tên của bà cụ bên trên.”

“Ồ…” Lăng Tử Hoan gật gù ra vẻ đã hiểu. Bất chợt nghĩ đến điều gì đó, cô nàng đảo mắt một vòng, “Chị, chị có cảm thấy thái độ của thầy Tống với chị rất khác mọi người không?”

Hô hấp của Nghiên Thời Thất cứng đờ, cô liếc nhìn gương mặt tò mò của Lăng Tử Hoan rồi cụp mắt cười nhẹ, sau đó mới dịu giọng đáp: “Chỉ cần không nghĩ ngợi nhiều thì sẽ chẳng có gì khác biệt cả. Cái đầu quả dưa này của em chứa quá nhiều thứ rồi!”

Chỉ cần không nghĩ ngợi nhiều…

Lăng Tử Hoa suy ngẫm ý nghĩa trong câu nói của cô, mắt xoay tròn mấy vòng rồi mới bừng tỉnh, “Chị giỏi ghê, đây chính là thông minh giả bộ ngớ ngẩn ha.”

Nghiên Thời Thất: “…”



Sao trước kia cô không phát hiện ra nhóc con này lại lắm mồm như vậy nhỉ.

***

Gần chín giờ, bữa tiệc kết thúc.

Khách mời dần dần ra về, Nghiên Thời Thất cũng định đi thì bị Tống Kỳ Ngự ở phía sau gọi giật lại.

“Cô phải về rồi à?”

Nghiên Thời Thất cười nhạt, đứng thẳng lưng, gật đầu, “Vâng, cũng đã muộn, không quấy rầy nữa!”

“Sao lại quấy rầy!” Tống Kỳ Ngự đứng trước mặt cô, ánh mắt sáng ngời dưới ánh trăng, “Bà nội đã dặn riêng tôi chuẩn bị phòng nghỉ cho cô. Nếu không gấp, chi bằng ở lại nghỉ một đêm rồi hẵng đi.”

Nghe vậy, Lăng Tử Hoan lặng lẽ giật eo sườn xám của Nghiên Thời Thất.

“Không cần đâu, tôi…”

“Em dâu, vẫn chưa về à?” Nghiên Thời Thất còn chưa dứt lời thì giọng nói vang dội của Kiều Mục đã truyền đến tai bọn họ.

Ánh mắt Tống Kỳ Ngự khẽ biến đổi, liếc về phía Kiều Mục đầy suy tư.



Em dâu?

Cách xưng hô này làm anh ta vô cùng bất ngờ.

Nghiên Thời Thất nhìn Kiều Mục, biết rằng anh ta cố ý nhưng không hề vạch trần. Đôi mắt cô trong veo như khe suối, gật đầu đáp: “Vâng, em đang định đi.”

“Thế thì đi cùng nhau nhé, đúng lúc anh cũng muốn quay về Lệ Thành.”

Kiều Mục vừa nói vừa nhìn Tống Kỳ Ngự. Họ đều là những anh tài kiêu ngạo kiệt xuất, hai mắt nhìn nhau tóe lửa, âm thầm phân cao thấp. Giờ phút này, Tống Kỳ Ngự không còn hiền hòa nữa, gương mặt cực kỳ hung hăng, chẳng còn dáng vẻ của người trí thức tài hoa.

Lát sau, Tống Kỳ Ngự chuyển tầm mắt sang Nghiên Thời Thất, nụ cười cũng không còn, “Vậy thì tôi không giữ cô lại nữa! Có việc thì cứ gọi cho tôi nhé.”

“Được, tạm biệt thầy Tống.”

Từ đầu đến cuối, thái độ của Nghiên Thời Thất đều rất bình thản.

Dù đối mặt với niềm yêu thích của bà cụ Tống hay sự quan tâm lặng thầm của Tống Kỳ Ngự, thì gương mặt cô cũng không mảy may dao động.

Điều này đã làm cho Tống Kỳ Ngự càng thêm hứng thú, nhất là khi Kiều Mục cố tình gọi ra tiếng “em dâu” kia. Anh ta nhận ra rõ ràng đối phương đang ngầm cảnh cáo.

Hừ, cảnh cáo sao?

Đứng trước cửa ra vào của nhà tổ họ Tống, Tống Kỳ Ngự dõi mắt nhìn theo bóng dáng đi xa dần của Nghiên Thời Thất. Khi quản gia đi ngang qua, anh ta hờ hững, trầm giọng hỏi: “Vì sao không điều tra được quan hệ của Kiều Mục và Nghiên Thời Thất?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.