Cùng lúc đó, tại khu nhà Đế Cảnh Hoa Đình.
Bùi Đường mặc áo ngủ sợi bông màu xám ngồi trong phòng khách, sợi tóc dính nước dán lên mặt, trên bàn còn có vài chai bia.
Anh ta đang đọc bình luận trên Weibo, vừa lướt được hai trang thì di động rung bần bật, trên điện báo hiện lên: Phỉ Bạch.
Ánh sáng lạnh trên màn hình chiếu vào đáy mắt anh ta, anh ta không thể kiên nhẫn nổi, bấm tắt chế độ thông báo, mặc kệ cuộc gọi tự ngắt.
Khóe môi cong lên thành nụ cười tự giễu, anh ta đang định quay về lướt bình luận thì Kiều Phỉ Bạch lại gọi tới.
Lần này anh ta lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn bấm nghe.
“Xóa Weibo đi!”
Vừa kết nối cuộc gọi, Kiều Phỉ Bạch đã giận dữ mở miệng yêu cầu.
Hình như cô ta tức ghê lắm, ngay cả giọng điệu cũng mang vẻ ra lệnh.
Bùi Đường không nói gì, tay càng siết chặt di động.
“A lô, anh có ở đó không?”
Kiều Phỉ Bạch sốt ruột hỏi dồn.
“Anh đang nghe đây.” Bùi Đường lên tiếng trả lời, thuận tiện cầm lon bia lên, uống một ngụm, “Sao thế?”
Kiều Phỉ Bạch hít thở không thông, giận đến nỗi bật cười. Cô ta nói: “Sao à? Anh vẫn còn mặt mũi hỏi em sao à? Bùi Đường, anh có ý gì? Nhìn thấy hot search thì đau lòng rồi ư? Thế mà còn cố ý đăng Weibo thanh minh cho cô ta?”
“À, anh chỉ nói sự thật thôi mà, đúng ra thì cũng không được coi là thanh minh đâu!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dau-yeu/3118822/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.