Nhà tổ của họ Kiều nằm trong khu biệt thự cũ cách xa trung tâm kinh thế phồn hoa gần núi Dưỡng Thọ của Lệ Thành.
Nghe nói sau khi bà vợ cả của nhà họ Kiều qua đời, vì tưởng nhớ bà nên ông cụ Kiều mới muốn quay về sống ở núi Dưỡng Thọ.
Giờ đây, ông cụ Kiều mắc bệnh nguy kịch, chỉ còn sót lại hơi tàn, thỉnh thoảng tỉnh táo nhưng không hề nhắc đến việc phân chia tài sản.
Vậy nên trước mắt, phần lớn công việc ở nhà họ Kiều đều do con trai trưởng Kiều Viễn Chính tạm thời quản lý.
Hơn mười giờ, Kiều Phỉ Bạch vội vã bước vào cổng chính của nhà tổ. Trong điện thoại, ba cô ta giận dữ trách móc gọi cô ta quay về. Dọc đường đi, mặt mũi cô ta hoảng hốt không thôi, mấy lần suýt lái xe vượt đèn đỏ.
Cô ta có dự cảm xấu.
Biệt thự cũ có cảm giác cổ xưa, dù đã được tu sửa cẩn thận nhưng vẫn lộ ra vẻ tang thương sau khi trải qua biết bao mùa mưa gió.
Kiều Phỉ Bạch thở ra nặng nề, bước chân vào phòng khách, hơi ngước mắt lên thì cô ta bỗng lộ ra vẻ kinh hoàng.
Bác cả Kiều Viễn Chính đang ngồi đó, ba của cô ta là Kiều Viễn Hâm cũng có mặt, bên cạnh cửa sổ còn có hai bóng người đang hút thuốc. Bầu không khí đông cứng, rất có cảm giác của đại hội thẩm tra ba đời.
Người hút thuốc cạnh cửa sổ là Kiều Mục và Kiều Kình.
Kiều Kình là con trai duy nhất của Kiều Viễn Chính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dau-yeu/3118820/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.