Anh vươn tay nhận lại chén trà cô đưa, hơi bỏng rát, hương trà nồng đậm.
Anh khẽ cau mày, thuận tiện nắm lấy tay cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay cô, “Em có bị bỏng không?”
“Em không, anh mau nếm thử đi.”
Dáng vẻ gấp gáp của Nghiên Thời Thất làm anh bật cười.
Dưới ánh mắt chờ mong của cô, Tần Bách Duật cúi đầu thổi tan hơi nóng trên chén, đôi môi mỏng khẽ nhấp một ngụm. Mùi vị từ từ vào miệng mang vị chát, nhưng lại có hương thơm đậm đặc.
“Mùi vị không tồi.”
Anh trả lời đúng trọng tâm, trái tim đang treo lơ lửng của Nghiên Thời Thất rốt cuộc cũng thả lỏng.
Trông thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của đối phương, anh kéo tay cô như muốn bảo cô ngồi xuống cạnh mình.
Nghiên Thời Thất đứng dậy khỏi tấm thảm, cử động đầu gối nhức mỏi, ngồi xuống gần anh.
Nét mặt cô còn có chút kiêu ngạo nho nhỏ, vui vẻ nhìn anh uống trà, “Xem ra em cũng có chút thiên phú pha trà!”
“Bà Tần đúng là có năng khiếu kỳ lạ!”
Nghiên Thời Thất có năng khiếu kỳ lạ: “…”
Cô giận mà cười, đánh anh một cái, bàn tay nhỏ lập tức bị bàn tay lớn của anh ôm gọn, “Em thật sự không cần anh giúp về chuyện hôm qua à?”
Nghe anh nhắc đến lễ trao giải lớn, Nghiên Thời Thất sực tỉnh, nghiêng người dựa cằm lên vai anh, dịu dàng nói: “Anh không cần giúp em đâu! Nếu như không có anh thì em cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dau-yeu/3118814/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.