Toàn bộ những động tác phản xạ mau lẹ chế ngự được Diệp Tịch Noãn muốn gây tổn thương cho mình của Nghiên Thời Thất chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt thì đã kết thúc.
Thành Nghiệp Nam chạy nhanh tới.
Lồng ngực của anh ta phập phồng dữ dội, khoảng cách mấy bậc thềm ngắn ngủi vừa rồi lại tựa như cách cả thế giới.
Chưa bao giờ anh ta lại sợ hãi như vậy.
“Mẹ kiếp, Diệp Tịch Noãn!”
Hành động đầu tiên sau khi đã dừng lại của Thành Nghiệp Nam không phải kiểm tra Nghiên Thời Thất, mà là tát thẳng vào mặt Diệp Tịch Noãn một cái.
Sức lực bàn tay của một người đàn ông trong cơn thịnh nộ là rất dễ để tưởng tượng ra được.
“Á…”
Diệp Tịch Noãn còn chưa hoàn hồn thì đã bị đánh khiến cả người choáng váng, mờ mịt.
Do cổ tay cô ta vẫn còn đang bị Nghiên Thời Thất siết chặt, mà đúng lúc gò má bị ăn đau, cho nên con dao cạo lông mày cũng tuột khỏi tay cô ta.
Nghiên Thời Thất: “…”
Đây có được tính là tai bay vạ gió hay không?!
Nghiên Thời Thất không ngờ Thành Nghiệp Nam sẽ ra tay trước, cho nên cô còn chưa kịp buông Diệp Tịch Noãn ra thì con dao cạo lông mày đó đã lập tức trượt xuống, trùng hợp rạch một đường không sâu ngay giữa ngón cái và ngón trỏ của cô.
Vết thường dài khoảng chừng một centimet.
Diệp Tịch Noãn bị đánh đến nỗi tai ù lên, nhất thời không nghe thấy gì. Trước mắt biến thành màu đen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dau-yeu/3118781/chuong-165.html