Tống Kỳ Ngự đến?!
Nghiên Thời Thất nghe cậu nói vậy thì hơi giật mình.
Từ sau tiệc thọ của bà cụ Tống, bọn họ đã không gặp mặt một khoảng thời gian.
Nghiên Thời Dương cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, không thấy bất cứ vẻ khó chịu nào thì mới thử dò xét tiếp: “Chị, nếu không có vấn đề gì thì em mời thầy Tống vào nhé?”
Cậu thật sự không hiểu quan hệ giữa thầy Tống với chị mình lắm, không ngờ bọn họ thân đến mức có thể đến thăm bệnh đối phương rồi.
Nhưng thầy Tống có ý tốt, hơn nữa còn là thầy hướng dẫn của cậu, Nghiên Thời Dương cũng ngại không dám từ chối.
Nghiên Thời Thất nghe cậu nói thế thì nhẹ nhàng gật đầu, “Mời thầy ấy vào đi.”
Cô đứng dậy đi rót nước, Nghiên Thời Dương thì vội ra mở cửa, thò người ra nhìn bóng người đang đứng trong hành lang, chậm rãi bước tới, “Thầy Tống, chị của em mời thầy vào!”
Tống Kỳ Ngự thu lại ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, quay sang gật đầu với Nghiên Thời Dương rồi theo cậu vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Nghiên Thời Thất vừa rót một cốc nước nóng, xoay người lại thì thấy Tống Kỳ Ngự đang đứng sau lưng Nghiên Thời Dương.
Bắt gặp ánh nhìn của anh ta, cô cười nhẹ một tiếng, tiến lên khách sáo lễ phép nói: “Chào thầy Tống, đã lâu không gặp.”
Khi đưa ly nước, mời anh ta ngồi xuống thì ánh mắt của Nghiên Thời Thất thoáng dừng lại trên người anh ta một lát.
Dáng vẻ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dau-yeu/3118752/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.