Trông thấy dáng vẻ ngậm thìa húp cháo và đôi mắt tràn ngập tò mò của cô, anh đặt bát đũa xuống, cầm lấy hộp thuốc trên bàn, lúc lấy một điếu ra mới trầm giọng trả lời: “Ở nước ngoài.”
Nghiên Thời Thất sửng sốt, nhìn động tác châm thuốc nhã nhặn của anh thì buột miệng thốt lên: “Anh từng ra nước ngoài à?”
Hả?
Câu này hình như không đúng lắm.
Cô vội vàng nuốt cháo, bổ sung thêm: “Ý của em là, anh đã từng sống ở nước ngoài?”
Trong chớp mắt, cô nhận ra mình biết quá ít về quá khứ của anh.
Có lẽ, đợi đến lúc tới Đế Kinh gặp chị Ba, cô có thể dò hỏi một phen.
Nghĩ như vậy, gương mặt của Nghiên Thời Thất hiện lên vẻ kiên trì.
Là sự kiên trì muốn hiểu rõ mọi chuyện về anh.
Anh nghiêng đầu, đôi môi mỏng phả ra một luồng khói. Anh im lặng vài giây rồi mới khàn giọng đáp: “Ừ, khoảng mười năm.”
Mười năm…
Động tác húp cháo bỗng khựng lại, cô cắn thìa. “Anh đi từ lúc nào?”
Anh lại sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy…
Còn học nấu cơm?
Nhưng với bối cảnh của nhà họ Tần, họ không đời nào lại để anh chịu khổ nơi đất khách!
Chẳng lẽ nấu cơm là do hứng thú?
Lúc Nghiên Thời Thất hỏi câu này, mạch suy nghĩ của cô vẫn còn lơ lửng.
Mãi cho đến khi con ngươi sâu thẳm của anh xuyên qua làn khói thuốc, dừng lại trên mặt cô, thì anh mới lên tiếng: “Mười bốn năm trước.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dau-yeu/2431982/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.