Mặc Lương Vũ đối mặt với Kiều Mục, thuận tay cầm bao thuốc lá trên bàn lên. Sau khi châm lửa, cậu ta lập tức rít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể đè ép nỗi buồn phiền trong lòng xuống được.
Lúc này, Kiều Mục dụi tắt đầu thuốc lá, thở ra một hơi nặng nề, “Vẫn là câu nói kia, nếu như là thích thật thì hoặc là tấn công, hoặc là buông tay. Tự bản thân cậu chọn.”
Mặc Lương Vũ hoàn toàn không lên tiếng, giống như một con gà trống bại trận vậy, rũ thấp đầu vùi mình trên ghế xô pha.
Cậu ta cũng muốn tấn công nhưng lại sợ sau khi bày tỏ cõi lòng thì cũng chẳng còn tư cách ở bên cạnh bầu bạn nữa.
Cho dù Lăng Mật có hèn mọn tới cỡ nào trước mặt anh Tư thì cô ta vẫn là thiên kim của nhà họ Lăng, vẫn là một người phụ nữ kiêu ngạo.
Trong phòng khách, do chuyện liên quan tới Mặc Lương Vũ mà chẳng hiểu sao Kiều Mục và Hàn Vân Đình cũng thấy hơi sốt ruột.
E rằng với mối quan hệ hỗn loạn như bây giờ thì bọn họ khó mà giữ được thăng bằng.
Tuy nhiên, sự hỗn loạn này cũng chỉ là giữa bọn họ mà thôi, cậu Tư người ta và Nghiên Thời Thất vẫn hòa thuận chán!
***
Trên lầu, bức tường hình ở hành lang.
Tần Bách Duật ôm lấy vòng eo của Nghiên Thời Thất, dừng chân sóng vai nhìn xem.
“Anh nhìn xem, đây là ngày đầu tiên em mới vào tiểu học.”
“Còn có tấm này, em… Ưm…”
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dau-yeu/2431960/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.