🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CÔ TA NHÌN THẤY CHIẾC NHẪN TRÊN TAY NGHIÊN THỜI THẤT

Sau khi các diễn viên gặp mặt nhau, Nghiên Thời Thất bị Lưu Khánh giữ lại riêng. Trước khi rời đi, Lâm Mặc Nhi đứng lặng một hồi lâu trước cửa sương phòng, nheo mắt lại.

Trợ lý cô ta thấy vậy liền rảo bước đi tới, “Chị Lâm, sao thế?”

Lâm Mặc Nhi lườm trợ lý nhưng không lên tiếng, chỉ khẽ lắc đầu đi về phía trước.

Đạo diễn Lưu giữ Nghiên Thời Thất lại là có ý gì?

Đi được hai bước, Lâm Mặc Nhi dừng chân lại, kề sát tới bên tai trợ lý, khẽ nói: “Em đi hỏi thăm thử xem gần đây Nghiên Thời Thất có tin tức yêu đương gì không?”

Trợ lý Tiểu Tào cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn đáp lại: “Được, chị Lâm.”

Lâm Mặc Nhi đứng ở lối ra ngõ hẻm cổ, dời mắt nhìn về phía sương phòng lần nữa.

Vừa rồi cô ta nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của Nghiên Thời Thất.

Mong là, không phải kết quả mà cô ta nghĩ tới.

***



Trong sương phòng, Lưu Khánh vừa lật kịch bản, vừa nhìn Nghiên Thời Thất với ánh mắt ôn hòa, “Thời Thất à, thật ra tôi giữ cô ở lại là vì có mấy lời muốn nói.”

“Đạo diễn Lưu, ngài cứ nói đi!” Nghiên Thời Thất nghiêm túc nhìn ông, đợi ông nói tiếp.

Sau khi trầm ngâm mấy giây, Lưu Khánh chỉ vào một tình tiết trong bộ phim, “Nơi này không có người ngoài, cho nên có mấy lời tôi sẽ nói thẳng. Tôi ấy mà, có biết sơ về quan hệ trong quá khứ của cô và Bùi Đường. Mà lần này cậu ta tham gia diễn cũng là do nhà đầu tư chỉ điểm. Có lắm lúc, đạo diễn chúng tôi cũng không thể làm theo ý muốn của mình được.”

Nói xong, ông quan sát Nghiên Thời Thất, thấy mắt cô trong suốt, dáng vẻ vẫn như thường thì mới nói tiếp: “Trong phim, cậu ta có nhiều phân cảnh diễn chung với cô. Tôi khá lo lắng vì chuyện đó mà cô sẽ có nghĩ gì không hay. Mặc dù đây là lần đầu tiên cô quay phim, nhưng chắc là cũng biết toàn bộ tình tiết đều là giả. Thật ra chỉ cần lòng dạ ngay thẳng thì cũng chẳng có gì đáng ngại cả. Tôi nói như vậy, cô có hiểu không?”

Thì ra ông ấy đang khuyên cô đừng vì mối quan hệ với Bùi Đường mà lùi bước.

Nghiên Thời Thất nhoẻn miệng cười đối phương, liếc nhìn kịch bản nơi mà đầu ngón tay ông ấy đang dừng lại, ánh mắt thản nhiên, “Đạo diễn Lưu cứ yên tâm, nếu đã nhận vai nhân vật này rồi thì đương nhiên tôi có thể xử lí tốt mối quan hệ trong và ngoài bộ phim.”

Vừa nghe thấy lời này, Lưu Khánh lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

“Đúng rồi, tôi còn chưa tham gia thử vai, đạo diễn Lưu định khi nào…”

Còn chưa nói dứt câu thì Lưu Khánh đã cười xua tay, “Tôi đã xem diễn xuất của cô rồi, hoàn toàn không cần phải thử vai. Nhưng nếu cô không tự tin thì hay là vậy đi, lúc thử trang phục vào sáng ngày mai, chúng ta sẽ diễn thử một đoạn, cũng xem như tìm cảm giác cho cô, cô thấy thế nào?”

Cô khiêm tốn gật đầu cười nhạt, nói một tiếng được.

Sau khi trao đổi đơn giản với nhau, thấy cảm xúc của cô trầm ổn, Lưu Khánh cũng yên tâm. Vẻ buồn lo chiếm cứ trên mặt trước đó cũng dần dần tan đi.

Sau khi Nghiên Thời Thất rời khỏi, phó đạo diễn cầm kịch bản đi tới, dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô dần xa, hỏi Lưu Khánh, “Anh thật sự cảm thấy cô ấy thích hợp diễn vai nữ phụ?”



Lưu Khánh châm điếu thuốc, phun ra một làn khói dày. Đôi mắt đằng sau làn khói lóe lên vẻ kì lạ khó hiểu, “Có thích hợp hay không là do phía nhà đầu tư quyết định.”

Phó đạo diễn không nói thêm gì nữa.

Anh ta cảm thấy vô cùng kì lạ khi nhà đầu tư mới lại chỉ đích danh yêu cầu Nghiên Thời Thất diễn vai nữ phụ của bộ phim này.

Dù sao thì phân cảnh trước của vai nữ phụ này đúng là khiến người ta rất thích, nhưng về sau lại biến chất thành phản diện, nên rất dễ bị quần chúng chế giễu và chửi rủa. Ngay cả mấy diễn viên tiếp xúc trước đó cũng phê bình kín đáo với thiết lập của vai nữ phụ này.

Phía nhà đầu tư muốn nâng Nghiên Thời Thất lên sao?

***

Lúc rời khỏi phim trường trời còn sớm, Nghiên Thời Thất định dẫn Lăng Tử Hoan đang chờ ở bên ngoài đi tham quan Bắc Cổ Thủy Trấn.

Nhưng mới vừa đi ra cổng phim trường rộng lớn, Lăng Tử Hoan đang cầm điện thoại tìm kiếm đường đi thì một chiếc xe chuyên dụng đã từ từ dừng lại trước mặt hai người.

Cửa xe mở ra, Mục Nghi xuất hiện. Anh ta liếc nhìn Lăng Tử Hoan đang tập trung toàn bộ tinh thần nghịch điện thoại đi động, sau đó mới gật đầu với Nghiên Thời Thất, “Cô chủ, cậu Tư sắp xếp tôi chịu trách nhiệm đi lại và an toàn của cô trong lúc cô ở thủ đô.”

Anh không có ở đây, nhưng lại đưa Mục Nghi tới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.