🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 268 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​







CHỈ CẦN EM THÍCH ANH LÀ ĐỦ
Nghe được câu trả lời của cô, anh thấp giọng cười thầm. Trong lúc cô háo hứng lướt đọc các tin đồn nhảm trên mạng, anh ngồi bên cạnh lặng lẽ ngắm nhìn cô.


Ngoài khung cửa, hoàng hôn bắt đầu ngả xuống. Những tia nắng yếu ớt cuối ngày chiếu xuyên qua ô cửa làm không khí trong căn phòng trở lên ấm áp hơn.


Nghiên Thời Thất tập trung lướt Weibo. Lúc xem hai tấm ảnh chụp màn hình đoạn hội thoại mà dân mạng đang phát tán, môi cô nhếch lên nụ cười giễu cợt lạnh lùng.


Thì ra là Lâm Mặc Nhi cố ý muốn cô phải dầm mưa.


“Anh nói xem…” Nghiên Thời Thất xem xong nội dung của tấm ảnh, cặp mắt lơ đãng nhìn về phía anh, “Một người chưa từng tiếp xúc với mình nhưng sau khi gặp mặt rồi thì lại cố ý nghĩ đủ mọi cách để làm khó mình là vì cớ gì?”


Ánh mắt của cô nghiêm túc đồng thời không giấu nổi sự thắc mắc.


Cùng quay phim gần một tuần, cô không thể nào hiểu nổi ý đồ của Lâm Mặc Nhi.


Tần Bách Duật nhìn dáng vẻ cau mày của cô, đưa tay lên vuốt tóc cô, đáp, “Lợi ích, tình cảm, sức thu hút.”


Những từ then chốt này khiến Nghiên Thời Thất kinh ngạc, sau đó đôi mắt lóe lên tia sáng như chợt hiểu ra.


Giữa cô và Lâm Mặc Nhi tuyệt đối không tồn tại xung đột về lợi ích.


Hai người làm việc không cùng một lĩnh vực tuyệt không thể có mâu thuẫn về lợi ích.


Nói về sức thu hút, đó là một thứ gì đó rất hư ảo. Tuy nhiên, nếu đã có sức thu hút thì phải đến từ cả hai phía, mà cô lại chẳng hề có chút tình cảm nào với Lâm Mặc Nhi.


Như vậy cũng chỉ còn lại…


Nghiên Thời Thất nhìn sang khuôn mặt anh tuấn của anh, chợt nhớ lại dường như Lâm Mặc Nhi cũng góp mặt trong bữa tiệc cuối năm của Tập đoàn Tần thị.


Vậy là do tình cảm?


Để xác nhận suy đoán của mình là đúng, cô đi đến trước mặt anh, khều nhẹ lên tai anh khiến yết hầu của anh cũng rung chuyển theo, “Anh Tư, anh quen biết Lâm Mặc Nhi đúng không?”


Đây thực chất là một câu trần thuật!


Tần Bách Duật chộp lấy bàn tay tinh nghịch của cô, môi mỏng nhếch lên với ánh nhìn khó đoán rồi thản nhiên đáp, “Năm đó lúc Vịnh Lâm Hồ mới vừa lên thị trường chứng khoán, phòng Kế hoạch đã mời cô ta đến làm người đại diện.”


Anh nhìn vào đôi mắt long lanh của cô rồi tiếp lời: “Tần thị đã hợp tác với cô ta từ dạo đó.”


Vậy là mọi chuyện đã được sáng tỏ.


Lúc tham gia tiệc cuối năm của Tập đoàn Tần thị, Lâm Mặc Nhi cũng vừa chiếm được giải anh hậu Berlin.


Dựa vào địa vị lúc đó, cô ta hoàn toàn không có lí do để tham gia yến tiệc của một công ty bất động sản.


Nhưng cô ta vẫn đến!


Ồ, cô ta không những đơn thuần là trà xanh, mà còn là một đóa hoa đào ngoài bức tường xuân(*)!


(*) Hoa đào ngoài tường: thường dùng để ám chỉ người đã có đối tượng nhưng vẫn hi vọng người khác quyến luyến mình.


Ánh mắt của Nghiên Thời Thất chợt sáng lên, cô chắc chắn mình không nhầm lẫn liền đưa ra kết luận: “Có phải cô ta thích anh không?”


Anh thật điềm tĩnh, không vội trả lời, chỉ dùng ánh mắt bình thản sáng quắc nhìn cô.


Nghiên Thời Thất cảm thấy hơi ngượng vì ánh mắt của anh, gãi nhẹ lên vành tai rồi lí nhí nói: “Chẳng trách cô ta cứ như vô tình hay cố ý kiếm chuyện với em, hóa ra ầm ĩ bao lâu nay là vì anh.”


Anh hơi dùng sức nắm lấy tay cô, giọng nói vẫn dịu dàng mang theo ý cười, “Em giận rồi hả?”


“Làm gì có chuyện đó, chỉ là em thấy mình hơi oan ức!” Nói xong, cô lườm anh tỏ ý trách móc.


Anh ưu tú như vậy, làm gì có không có người thích.


Về phần Lâm Mặc Nhi gây khó dễ, là bắt nguồn từ việc cô là bạn dự tiệc của anh à?


Hơn nữa, từ lúc bắt đầu, hai người họ đều không hề công khai công khai quan hệ của mình, nhưng cũng chưa bao giờ che giấu. Nên nếu có lòng dò hỏi, cô ta cũng sẽ nghe ngóng được một vài tin tức.


Lúc này anh kéo đầu cô tựa sát vào lòng mình. Sau khi hôn cô một cái thật sâu, anh vẫn dán lên môi cô, thổ lộ một câu động lòng người: “Không oan ức, anh chỉ cần em thích anh là đủ.”


***


Do Tần Bách Duật đến nên Lăng Tử Hoan không dám về lại phòng.


Bóng chiều vừa ngả, cô nàng gửi tin nhắn cho Nghiên Thời Thất tỏ ý mình không về phòng, cũng không quên dặn dò: “Trong phòng có vật dụng hỗ trợ khuyến khích cho tình yêu nhen!”


Nghiên Thời Thất: “…”


Không biết cô nhóc này học lỏm được từ đâu!


Đêm nay Lăng Tử Hoan không chốn dung thân đã được cậu Hai cho ngủ nhờ.


Vị cậu Hai nhà họ Kiều này có cảm giác mình như người thứ ba không thể lộ mặt. Ở Lệ Thành vui vẻ thoải mái không muốn, hết lần này đến lần khác anh ta lại chạy đến đoàn làm phim Đế Kinh để ở khách sạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.