🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 437 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​







NGƯỜI ĐÂU?
Thì ra là cậu ta!


Hai mươi phút sau, Nghiên Thời Thất tắm xong, mặc áo ngủ lụa bước tới, mái tóc mềm mại vẫn đang quấn trong khăn tắm.


Khuôn mặt cô được hơi nước hun đến hồng hào mềm mại, vừa bước ra phòng tắm đã thấy anh ngồi cạnh cửa sổ hút thuốc.


Đèn trong phòng cũng không quá sáng, là màu vàng mạ nồng ấm đặc trưng của Giang Nam.


Cô lê dép bước tới cạnh anh, duỗi ngón tay chọc chọc vai anh, “Anh Tư, anh có tắm không?”


“Lát nữa. Mai mấy giờ em quay?” Tần Bách Duật dụi thuốc vào gạt tàn, nắm cổ tay kéo cô đứng trước đầu gối mình, ngón cái miết nhẹ làn da trắng mịn của cô, ánh mắt dịu dàng vô cùng.


Khăn tắm trên đầu Nghiên Thời Thất hơi tuột xuống. Cô giơ tay lên chỉnh lại, trả lời anh: “Bảy giờ, quay ở một nhà trọ dạng homestay, cách đây rất gần.”


Tần Bách Duật gật đầu, thấy cô vẫn đang loay hoay với chiếc khăn tắm trên đầu thì hơi mỉm cười, “Sấy khô tóc rồi đi ngủ sớm đi.”


“Anh thì sao?” Nghiên Thời Thất kéo khăn tắm xuống, hỏi ngược lại.


Anh lập tức đứng, cuốn lấy một lọn tóc của cô, cúi người hôn cô, “Ngủ cùng em.”


Sau đó Nghiên Thời Thất cũng không biết mình ngủ từ lúc nào.


Có lẽ là lúc anh sấy tóc cho cô quá ấm áp, cũng có thể là do hơi nóng phả ra từ máy sấy tóc khiến cô buồn ngủ, lúc tóc được sấy khô thì cô đã ngáp liên tục.


Cô mơ màng cảm thấy anh bế mình vào phòng ngủ, đặt cô xuống chiếc giường mềm mại. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghe được có người dịu dàng thì thầm bên tai: “Ngoan, ngủ đi.”


***


Chín rưỡi tối, trong một ngôi nhà bình dân sâu trong ngõ phía đông vùng sông nước.


Căn nhà này ở vị trí rất hẻo lánh, không gần đường không gần sông, ở tận cùng một con ngõ nhỏ, ngay cả ánh đèn đường cũng chỉ chiếu tới vài tia mờ nhạt.


Trước cửa nhà, có một người đang đứng nhìn ra xa.


Không lâu sau, có tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ vang lên từ trong hẻm. Mục Nghi chăm chú nhìn sang, thấy Tần Bách Duật từ từ bước tới dưới ánh đèn chập chờn.


Nhiệt độ ban đêm ở vùng sông nước hạ xuống rất thấp, không khí phủ một lớp sương ẩm ướt, Tần Bách Duật mặc một chiếc áo khoác mỏng dài tới đầu gối, vạt áo chuyển động phấp phới theo bước chân của anh.


Mục Nghi tiến lên đón, dừng ở trước mặt gật đầu với anh: “Cậu Tư.”


“Người đâu?” Ánh mắt anh sâu tối như vực thẳm không đáy, lại lóe lên vài tia sáng lạnh lẽo.


Mục Nghi nhìn về căn nhà đằng sau ra hiệu, “Trong kia, đã khai hết mọi chuyện!”


Tần Bách Duật không nói không rằng, sải bước đi theo Mục Nghi vào phòng.


Vào bên trong, đồ đạc trong căn nhà rất đơn giản, một chiếc giường đôi phổ thông, bên tay phải có nhà tắm, trên chiếc kệ kê trước cửa sổ là chiếc ti vi kiểu cũ cồng kềnh.


Cửa vừa mở liền có mùi máu tươi nhàn nhạt bay ra.


Lúc này, trên chiếc ghế giữa phòng là gã đàn ông chụp trộm gầy gò kia. Gã ngồi rất ngay ngắn, hai tay đặt thẳng thớm trên đầu gối, mặt mũi cũng không thể coi là bầm dập được, nhưng khóe miệng và dưới mũi đều có vết rách và vệt máu.


Mục Nghi không hề ra tay, nhưng người anh em vệ sĩ còn lại thì có.


Cũng không mất bao nhiêu sức, mới ăn hai cú đấm, đối phương đã khóc cha gọi mẹ, khai tất tần tật.


Tần Bách Duật đứng ở ngưỡng cửa, liếc đôi mắt lạnh lùng, hỏi Mục Nghi: “Còn cậu ta thì sao?”


“Đã thông báo rồi, lúc này chắc cậu ta cũng…” Đọc truyện tại Vietwriter.vn


Cốc cốc cốc…


Mục Nghi đang trả lời anh thì tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài cánh cửa gỗ.


Anh ta nhìn Tần Bách Duật hiểu ý, ngay lập tức bước ra mở cửa. Trong nháy mắt, ánh sáng trong phòng bao trùm khoảng trống trước cửa, dưới ánh đèn là một người đàn ông mặc áo da, quần bò, đi đôi bốt cổ ngắn.


Là Lãnh Dịch Diêm!


Cậu ta vẫn đứng trước cửa, đang đưa tay nắn nắn hoa tai bên trái của mình, nhướng mày nhìn lướt vào trong phòng.


Ánh mắt cậu ta dừng lại trên người Tần Bách Duật, dường như không ngờ anh sẽ ở đây, vẻ mặt lập tức hoảng sợ.


“Anh tư Tần…”


Ba từ vỏn vẹn mà Mục Nghi gửi Tần Bách Duật trước đó chính là: [Lãnh Dịch Diêm!]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.