🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 522 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​







BÀ CẢM THẤY MÌNH ĐÃ MẤT HẾT CON GÁI!
Đoan Mộc Lam Nhã lập tức hít một hơi khí lạnh, vội vàng bước tới kéo tay Ôn Tranh, “Sao lại muốn về Lệ Thành, vết thương của con còn chưa lành mà, sao không ở nhà nghỉ dưỡng cho hồi phục đã?”


Ôn Tranh ngẩng đầu nhìn vẻ nét mặt lo lắng của bà, đúng là quan tâm rất chân thành, nhưng cô… không còn cần nữa.


Cô nhếch môi cười nhạt một tiếng: “Năm năm nay không ở nhà, con vẫn sống tốt, mẹ không cần phải lo cho con. Mẹ tự chăm sóc bản thân cho tốt, khi nào rảnh con sẽ về.”


Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn Lôi Duệ Tu. Anh hiểu ý, đẩy xe lăn của cô vòng qua Đoan Mộc Lam Nhã đi ra ngoài.


Có lẽ không ngờ được con gái mình lại lạnh nhạt như vậy, Đoan Mộc Lam Nhã đau khổ khôn cùng, khóe mắt bắt gặp Nghiên Thời Thất liền hỏi tiếp một câu, “Tiểu Thất, con… con cũng đi sao?”


Nghiên Thời Thất nhìn chăm chú người mẹ ruột đang đứng trước mắt. Hai mẹ con họ có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng khoảng cách xa lạ đến khó vượt qua.


Cô chỉ khẽ gật đầu với bà, không nói thêm gì. Cô không biết nên dùng tâm tình nào để đối mặt với Đoan Mộc Lam Nhã, sau khi gật đầu thì chỉ nắm tay Tần Bách Duật bước ra khỏi tầm mắt bà.


Nghiên Thời Thất rất thông cảm với người nhà họ Ôn, cũng thấu hiểu tình cảm yêu thương và không đành lòng mà họ dành cho Ôn Tri Diên, nhưng đồng thời không thể chấp nhận được thái độ cư xử của họ.


Bọn họ có thể lạnh nhạt với cô, nhưng đúng ra không nên coi nhẹ sự tồn tại của Ôn Tranh.


Một gia tộc như vậy thì cho dù danh vọng có cao đến đâu, dòng dõi có sâu đến mức nào thì cuối cùng vẫn thiếu vắng cảm giác tình thân khiến người ta lưu luyến.


***


Tất cả mọi người ùn ùn kéo đến, rồi lại ào ào rút đi, chuyện chỉ trong một giờ ngắn ngủi lại khắc sâu vào trái tim người nhà họ Ôn như đã qua cả nửa đời.


Đặc biệt là khi Đoan Mộc Lam Nhã loạng choạng bước vào, vừa vào trong đã nắm chặt áo Ôn Tĩnh Hoằng khóc lóc chất vấn, “Sao ông lại để hai đứa nó đi?”


Bà có thể cảm nhận được thái độ xa cách của hai đứa bé kia. Cả hai đều lần lượt rời đi khiến Đoan Mộc Lam Nhã cảm thấy mình mất đi tất cả con gái chỉ trong một ngày.


Bà còn chưa được ôn chuyện với Tiểu Thất, còn chưa hỏi thăm những năm qua Tranh Tranh đã sống như thế nào, thậm chí không thể gặp Diên Diên lần cuối cùng, thì chúng đều đi cả rồi.


Đoan Mộc Lam Nhã vừa đau khổ vừa tự trách, đánh mất hết sự đoan trang tao nhã ngày thường, nước mắt rơi như trút hết nước mắt trong người ra, không ngừng được.


Ôn Tĩnh Hoằng kìm nén cảm xúc của mình, đưa tay vỗ vai bà an ủi.


Về phần mình, Ôn Nhĩ Hoa xoa xoa trán, thất vọng nói: “Lam Nhã, mợ đừng khóc nữa. Chuyện đến nước này rồi mợ khóc thì có ích gì đâu. Nếu lúc Tiểu Thất và Tranh Tranh quay về đây, mợ đối xử thật tốt với hai đứa nó, không thiên vị Ôn Tri Diên thì chuyện cũng sẽ không đến mức này. Mợ nghĩ cho kĩ đi, vừa rồi Ôn Tri Diên bị đưa đi ngay trước mặt chúng ta, không thể nói chúng ta cảm thấy vui vẻ trong lòng, nhưng ít ra chúng ta đều chấp nhận kết cục đó. Nhưng mợ đã làm gì? Một mạch đuổi theo nó, mợ bảo hai đứa con ruột biết phải đối mặt với mợ thế nào đây? Chị không thể hiểu nổi rốt cuộc Ôn Tri Diên tốt đến mức nào. Ánh mắt con bé kia không chút trong sáng, chất chứa quá nhiều mưu mô xảo quyệt, hai em thật sự không nhìn ra hay cố ý làm như không thấy? Vừa rồi trước mặt hai đứa bé nên chị không thể không biết xấu hổ mà hỏi nhiều. Nhưng giờ chị phải hỏi, Tĩnh Hoằng, cậu nói cậu đi điều tra, nhưng cuối cùng vẫn không cho Tiểu Thất một lời giải thích công bằng nào. Tại sao con gái là của cậu, mà lại biến thành con gái nhà họ Nghiên? Cậu không đi điều tra xem tại sao con bé lại bị hoán đổi với Ôn Tri Diên sao?”


Ôn Tĩnh Hoằng đang vỗ về lưng Đoan Mộc Lam Nhã, nghe vậy thì ngẩng lên đón ánh mắt của Ôn Nhĩ Hoa, “Em có điều tra rồi, nhưng vẫn chưa có kết quả.”


Chuyện hai mươi tư năm trước, đâu phải nói tra là có thể dễ dàng tra ra được.


Ôn Tĩnh Hoằng là một người cực kì cẩn trọng và nghiêm túc.


Cho dù bản thân ông rất muốn biết sự thật sớm, nhưng trước khi có chứng cứ rõ ràng, dù có bị hiểu lầm đi chăng nữa, ông chỉ có thể thờ ơ kìm nén tất cả tâm tình…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.