Kỷ Tổ Tân rất nghi ngại, nhưng cô ta không dám chất vấn Nghiên Thời Thất trước mặt Thiệu Chính Hề.
Cho dù nghe ra đối phương đang cố tình châm chọc, cô ta cũng chỉ có thể ngó lơ đi, rầu rĩ nói: “Cảm ơn Thập Thất, nhưng... tôi đâu có thầm oán trách mọi người đâu!”
Nghiên Thời Thất cười khẽ, không thèm đếm xỉa tới lời cô ta nói, “Không quan trọng!”
Kỷ Tổ Tân bị lời nói của Nghiên Thời Thất đâm thẳng vào lòng, cố nén bất mãn liếc nhìn cô, rồi lại phát hiện cô vẫn luôn quan sát mình.
Trong khoảnh khắc, Kỷ Tổ Tân như bắt gặp một tia bỡn cợt nơi đáy mắt Nghiên Thời Thất.
Kỷ Tổ Tân giận mà không dám nói, chỉ có thể cố nhẫn nhịn kiềm chế bản thân, cố gắng bỏ qua sự hiện diện của Nghiên Thời Thất.
Thiệu Chính Hề quan sát đến đây liền lặng lẽ ngả người dựa vào lưng ghế, miệng nhếch lên cười, có vẻ rất mãn nguyện trước sự thỏa hiệp của Nghiên Thời Thất.
Ông ta vươn tay mở ngăn kéo, lấy một tập tài liệu đặt lên bàn, từ tốn đẩy tới trước mặt cô, “Thập Thất, thấy cô có thể nghĩ được như vậy, tôi rất hài lòng. Ở đây có mấy hợp đồng để chỗ tôi cũng lâu rồi đấy.”
“Nếu bây giờ cô đã muốn quay lại hoạt động thì cũng đừng trì hoãn nữa. Nội dung hợp đồng tôi xem qua cả rồi, cô bảo cậu Thành tranh thủ thời gian liên hệ với đối phương rồi nhanh chóng kí kết đi.”
Nghiên Thời Thất nhìn tập tài liệu, tiện tay cầm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dau-yeu/2428033/chuong-936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.