Chương trước
Chương sau
Bầu trời xanh thẳm, mây trắng quang đãng, nhiệt độ của đảo Luân Lý mát mẻ, phong cảnh hữu tình, làm cho người ta quên đi những mệt mỏi và phiền não, cơ thể trở nên lười biếng, mỗi dây thần kinh đều được thả lỏng.

Đến buổi tối, ngồi ở bàn cơm vừa ngắm cảnh, vừa nghe tiếng gió biển từ xa vọng lại, càng làm người ta thoải mái hơn.

Một nhóm người ngồi ở vị trí tốt nhất, vừa xử lý phần ăn của mình, vừa trò chuyện; trong bữa tiệc chỉ có mình Ngải Điềm làm mãi cấm đầu ăn, không có nói chuyện với ai, lâu lâu còn ngáp vài cái.

- Điềm Điềm, hình như tinh thần của cô không tốt cho lắm, có phải buổi tối làm việc quá sức không? - Bạn học cũ mập mờ nháy mắt.

- Đúng vậy, có một người bạn trai thuộc bậc nhất như thế, chắc chắn buổi tối chiến vô cùng kịch liệt. - Bạn học cũ vừa đố kỵ vừa là hâm mộ mà nói.

Nhớ tới Tề Trọng Khải mặc một chiếc quần bơi bốn góc, vật phái nam mạnh mẽ dương cao, khiến cho phụ nữ ở chỗ đó không khỏi tâm mê ý loạn.

Ngày hôm qua, anh chỉ đến bãi biển tản bộ một vòng, trong nháy mắt vô số chị em phụ nữ chỉ mặc độc chiếc áo chen ngực điên cuồng đi theo phía sau, nguyên thủ quốc gia đến cũng chưa từng rầm rộ như thế.

Khóe mắt Ngải Điềm vừa nhấc, trong mắt liền xuất hiện một tia căm hận.

Ghê gớm? Nào chỉ là ghê gớm, mấy ngày nay ngủ bên cạnh Tề Trọng Khải khiến cô hằng đêm đều bị mộng xuân quấy rầy, đè nén mãi khiến cho dục vọng phái nữ trong cô muốn nổ tung, cô phải len lén trốn vào phòng tắm để lau khô máu mũi. Cô bắt đầu nghiêm chỉnh nghĩ đến một chuyện, mình không phải là gái ế, mà là sắc nữ, mỗi đêm nhìn chằm chằm vào cái quần lót của Tề Trọng Khải, lại bị nó hấp dẫn, trong đầu không ngừng nhảy múa vào vỡ kịch khác nhau.

Có lẽ Rhona nói không sai, phụ nữ không thể kìm chế quá lâu, kìm chế quá lâu sẽ gây nên tai họa lớn, rất có thể ngày nào đó sẽ bùng nổ làm thành những chuyện vô cùng ngốc nghếch.

- Điềm Điềm, cô thật độc ác – Bạn học Bính chỉa tay về phía cô hô to. – Anh ấy làm việc quá sức vậy sao cô không cố gắng bồi bổ cho anh, vốn định buổi tối đem anh ấy ép khô sao?

Ngải Điềm bị một phen khó xử, vội vàng mất hồn, sau đó đem phần ăn trên bàn gẫm mãnh liệt, kết quả của hành động lỗ mãng này chính là đống bạn học liền đổ mắt nhìn về Tề Trọng Khải. Thoáng chốc, mọi người bắt đầu cuồng loạn.

- Điềm Điềm, loại ám hiệu này cũng quá rõ ràng đó. . . . . .

- Anh Tề, buổi tối cần phải tăng lên sức lực mới được, xem ra khẩu vị của Điềm Điềm rất mặn. Chưa từng có ai có thể thỏa mãn cô.

- Ngải Điềm nhỏ bé, không nên để tổng giám đốc lớn phải mệt chết vì cô đó nhé. - Mọi người nhất trí cười dâm đãng.

Trong bữa tiệc, vị trí quan trọng hàng đầu của Thái Vi đã bị giành lấy, vì vậy cô tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đột nhiên trong lòng nghĩ đến chuyện gì đó, cất giọng nói cao lên, chen ngang câu chuyện:

- Oa, nói ra Điềm Điềm cũng không giống trước kia, thay đổi nhiều lắm đó. Mọi người còn nhớ hay không, vào năm thứ hai Đại học, Điềm Điềm của chúng ta từng điên cuồng theo đuổi một hoàng tử đó?

- À, tôi còn nhớ khi đó Điềm Điềm bị cự tuyệt thật thảm!

Một người bạn học khác chen vào nói tiếp, những người bạn học cũ vì lòng đố kỵ liền bắt đầu đào lên vết sẹo của Ngải Điềm, khiến mặt Ngải Điềm xanh như tàu lá chuối.

- Khi đó mọi người không phải còn nói trên người Điềm Điềm có loại từ trường gì đó, làm cho đàn ông không dám đến gần.

- Đúng . . . . . . đúng . . . . . đúng, có một lần đi liên hoan với lớp khác, tất cả nữ sinh đều được các bạn nam đến đón, chỉ có một mình Điềm Điềm phải đi xe bus.

- Thật thê thảm thật đó.

Cùng một lúc trên lưng Ngải Điềm xuất hiện mất chục vết dao gâm, dao nào cũng thấu xương, trầy da sứt thịt. Mặc kệ trôi qua mấy trăm năm, người ta vĩnh viễn vẫn nhớ rõ chuyện xấu hổ của người khác, vẫn đợi thời điểm thích hợp để nói ra.

Mà cũng đúng, cô đúng là thiếu bạn trai một cách nghiêm trọng, lúc đại học ra mặt tỏ tình, đeo đuổi ngược chưa bao giờ thành công, còn trẻ không hiểu chuyện, liền bị đám bạn học đem ra biến thành món đồ để chơi đùa, nghĩ đến liền hối hận buồn bực.

Ánh mắt Tề Trọng Khải lưu chuyển, thấy cô gái bên cạnh dù luôn bạo miệng, nay vẻ mặt hết sức khó coi, còn lúng túng cười khổ, trong lòng không hiểu sao lại tức giận, hỏa khí xông lên đầu.

Vừa vặn, lúc này có người đùa giỡn hỏi Tề Trọng Khải:

- Hiện tại anh Tề muốn chạy trốn còn kịp đó, nghe được kinh nghiệm Điềm Điềm từng theo đuổi người ta thê thảm vậy, anh Tề có muốn dọn dẹp hành lý trở về Đài Loan chưa?

Sắc mặc của Ngải Điềm càng khó coi hơn, tay cầm chiếc đũa đã khẽ run, tức giận vọt tới cực điểm, cũng không biết phải bộc phát ra đâu.

Thái Vi nhìn thấy, cười cười lại bổ xung một câu:

- Điềm Điềm, ngượng ngùng đó, cô sẽ không để ý chuyện mọi người nói về chuyện cũ của cô đâu nhỉ? Dù sao đều đã qua rồi mà.

Ánh mắt Tề Trọng Khải lạnh lùng, sắc bén giương lên, khóe miệng cười mỉm, không nhanh không chậm thay Ngải Điềm trả lời:

- Không, chúng tôi sẽ không tính toán những chuyện ấy. - Anh cố ý dùng từ "Chúng tôi", bày tỏ hai người bọn họ không có gì có thể chia cắt. - Những chuyện này, Tiểu Điềm đã sớm kể cho tôi nghe, tôi ngược lại cảm thấy như vậy rất tốt, bởi vì chuyện này chứng tỏ rằng chỉ có một mình tôi trong lòng cô ấy, hay nói rằng chúng tôi là nhân duyên trời định.

Câu này lãng mạn, biểu thị công khai, nhưng lại giống như một thanh đao sắc bén, đem tất cả nụ cười mỉa mai của mọi người chặn lại, Ngải Điềm đang cố gắng giả ngu cũng nghe được.

Tề Trọng Khải lộ ra một nụ cười tuyệt sắc, dùng một giọng nói âm trầm mà lạnh lùng nói:

- Có thể con người của tôi tương đối kỹ tính, tôi không thích yêu qua những cô gái có quá nhiều kinh nghiệm yêu đương phức tạp, cũng không thích làm bạn với những cô gái có tâm cơ tính toán, tôi muốn cùng Tiểu Điềm ở chung một chỗ, chính là vì thích sự nhiệt tình và đơn giản của cô, đáy lòng nghĩ cái gì liền làm cái đó, tôi thích những cô gái không suy nghĩ quá nhiều như thế.

Thoáng chốc, trên bàn hoàn toàn tĩnh mịch, các bạn học nam thán phục khí phách tự tin của Tề Trọng Khải khi nói chuyện, suy nghĩ lựa chọn người bạn gái cũng đặc biệt logic hơn người; bạn học nữ thầm oán thán Ngải Điềm có tài đức gì, thế nhưng có thể được một người đàn ông hoàn mỹ như thế lên tiếng bảo vệ.

Ngải Điềm si ngốc nhìn Tề Trọng Khải, trong lòng tràn ra cảm kích. Thì ra là cái khuôn mặt kia, cái miệng kia có thể rất xấu, nhưng khi cần thiết thì nói chuyện rất chuẩn.

Nhận thấy được sự thích thú của cô, anh cũng cúi xuống nhìn cô, dưới ánh mắt của mọi người, dịu dàng cười với cô một tiếng, vô luận nụ cười này là thật sự hay là ngụy trang, cô đều bị nó làm cho mơ hồ.

Cô thậm chí còn có cảm giác hưng phấn, giống như cô và anh thật là sự là một đôi đang yêu nhau, anh phó thác sự tin tưởng của mình cho cô. . . . . .

Ngải Điềm vội vàng hoàn hồn, vội vàng chuyển tầm mắt đang dây dưa với anh đi nơi khác, trong lòng xôn xao cũng đã gây thành tai hoạ, một bức tường lớn trong trái tim đang sụp đổ.

Ah không! Anh chỉ là người yêu giả của cô mà thôi, sao có thể yêu cô. . . . . . Nhưng trong mắt anh lại đè nén một tình yêu chân thành, tuyệt không giả dối. . . . . .

Suy nghĩ của cô càng thêm hỗn loạn, hoàn toàn không có biện pháp rõ ràng, cô chìm trong thế giới của riêng mình.

Không dám nhìn về phía mọi người, hơn nữa cố ý tránh ánh mắt nóng rực của Tề Trọng Khải, Ngải Điềm đặt đũa xuống, vội vã nói:

- Ây da, bụng của tôi có chút đau, tôi về phòng trước đây, mọi người cứ tiếp tục ăn nhé!

Trốn ra khỏi phòng ăn của khách sạn Bvlgari, Ngải Điềm trở lại phòng riêng, tâm tình có chút tồi tệ, nhưng rất nhanh đều bỏ qua, không để cho những thứ kia khiến cô trở nên vô vị.

Bóng đêm rất đẹp, khó có thể buông lỏng, bên cạnh lại không có cái người “quái thú”, cũng không cần đối mặt với lòng đố kỵ và những cái miệng độc ác của bạn học, cô hưng phấn cởi hết quần áo ra, thay bikini, nhảy xuống hồ bơi nhỏ bên trong ngôi biệt thự của mình.

- Thật lạnh quá – Cô bơi lội qua lại hai vòng, sau đó tựa vào thành bể bơi để nghỉ ngơi, phơi bóng mình dưới ánh trăng vàng.

- Tại sao lại cố ý né tránh tôi?

Chợt ánh trăng trên mặt biến mất, cô run lên, lườm mắt một cái, chẳng lẽ cô lại đang mộng xuân hay sao? Ngải Điềm nhanh chóng muốn tránh khỏi nó. . . . . . Thật sự là ánh trăng làm tâm con người ta hoảng loạn nha.

- Tôi thấy anh theo mấy người bạn học của tôi trò chuyện rất vui vẻ, cho nên không muốn bảo anh trở về cùng tôi. - Cô giải thích, sau đó nhỏ giọng nói lời cảm ơn: - Cám ơn anh mới vừa rồi thay tôi giải vây.

- Thì ra cô vẫn nhớ rõ chuyện vừa rồi là do tôi giúp cô. – Anh nói đùa giỡn.

- Tôi rất cảm ơn anh, như vậy có được không? – Cô xấu hổ giọng nói có chút cao lên, không thể không thừa nhận, mới vừa rồi anh vươn tay ra để giúp cô lấy lại chút danh dự, để cho tâm thần cô rối loạn, đặc biệt là khi bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh nhìn cô, cô cảm thấy trái tim của mình đập rất mạnh, một sự rung động xa lạ không ngừng cuộn trào

Nhiệt độ xung quanh bọn họ giờ đây rất cao, ngọn lửa mập mờ lặng lẽ phát sinh.

Xét thấy hai má của cô đỏ lên, cùng với ánh mắt luôn tìm cách lãng tránh đi nơi khác, Tề Trọng Khải cười nhạt.

Mặc dù những thứ kia cũng chỉ là lời nói chế nhạo mà thôi, nhưng anh chính là không thích nhìn cái bộ dạng lúng túng của cô, bộ dạng kia làm trái tim anh vô cùng khó chịu, khiến cho người luôn luôn hư hỏng như anh lại nổi lên một trận tiếc thương.

Xem ra, khác với tưởng tượng, anh càng ngày càng nhập tâm vào trò chơi này rồi, cũng càng quan tâm cái cô gái thú vị này.

Lúc đầu là bị hấp dẫn, càng ngày càng có nhiều chung đụng, từ từ gây thành quan hệ yêu mến của nam nữ, đó thực sự là ngoài ý muốn của anh.

Có lẽ ngay từ lúc ban đầu, anh liền có ý muốn cùng cô dây dưa cả đời sao?.

Tề Trọng Khải một chân quỳ xuống đất, ngồi chồm hổm trên bể bơi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm mặt nước, tạo thành những vòng gợn sóng.

Những gợn sóng lay động trên mặt nước, truyền đến vai cô, khiến cho lòng cô trở nên xôn xao, theo bản năng lại muốn di chuyển ra xa một chút, tránh tiếp xúc với anh trong phạm vi gần.

- Ngải Tiểu Điềm, em dám cử động, anh liền xuống dưới nước bắt em. - Anh híp mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.

Cơ thể cô chợt căng cứng, trái tim nhỏ rung động như cuồng phong trong mùa thu, không dám nhìn anh, đành phải đem thân thể lặn xuống mặt nước.

Mắt anh như một lưỡi dao bay tới thẳng mắt cô.

- Em làm gì mà nhìn anh y như nhìn quái thú vậy?

Trong người anh đúng có hooc môn quái thú mà! Trong đầu cô không ngừng rầu rĩ, nhưng mà trên mặt lại là nụ cười giả tạo

- Không có gì, là anh quá nhạy cảm thôi.

- Nhạy cảm? - Anh cười lạnh. - Buổi tối kiên trì ngủ ghế sofa, nửa đêm lại nhìn chằm chằm anh đến nổi chảy nước miếng mà không hay, thật ra ai mới gọi là tương đối nhảy cảm vậy?

- Tôi không có chảy nước miếng! - Được rồi, cô thừa nhận là có mấy lần thiếu chút nữa không cẩn thận liền chảy xuống. Nhưng không có biện pháp khác, bởi vì bộ dáng khi ngủ của anh quá mê người, là phụ nữ đều sẽ kích động đến hằng đêm mộng xuân.

- Thừa nhận đi, em yêu thích thân thể anh.

- Sinh lý phụ nữ trong tôi là của một cô gái bình thường, khỏe mạnh; đương nhiên có thể lấy góc độ khách quan để thưởng thức đàn ông. - Chỉ là tư tưởng hơi không thuần khiết mà thôi. Đó, điểm này mới khiến cô chết đây này.

- Khách quan? – Anh không khách khí cười nhạo một tiếng, ý vị chế giễu rất nồng nặc – Chuyện đó theo em nói là ý thức thưởng thức vẻ đẹp chủ quan, em nghĩ tôi nên làm thế nào?

Anh mang cô lên giường!

Khi ý niệm không biết xấu hổ kia xuất hiện trong đầu, Ngải Điềm cũng sợ đến ngây người.

Cái gì? Thật ngượng quá, dục vọng phụ nữ quả thật là đen tối, đen tối đã lâu xảy sẽ xảy ra đại họa! Cô lại muốn cùng bạn trai đóng giả lên giường, nếm thử cảm giác chân thật của quan hệ nam nữ.

Tư tưởng thuần khiết hơn chục năm qua đã ra đi không trở lại. . . . . . Cô yên lặng lau nước mắt.

Ngải Điềm không dám đem dục vọng chính mình nói thật ra, nhưng Tề Trọng Khải đã nhìn thấy rất rõ ràng. Trình độ như cô mà dám nghĩ đến chuyện giấu giếm trước mặt anh, quá nông cạn, quá non.

Anh biết thân thể của mình đã hấp dẫn cô, mà cô vì vậy mới cảm thấy xấu hổ, cô không biết rằng loại phản ứng này của cô càng làm anh thêm hứng thú.

Bọn họ đều là đàn ông, sớm vượt qua cái chiến tuyến kia khi mười tám tuổi, không phải cái loại thanh niên mới lớn nghĩ đến quan hệ đó liền đỏ mặt, quan hệ nam nữ chín chắn sẽ luôn xuất hiện dục vọng, có khát vọng muốn hòa lẫn vào nhau, đây chính là nguyên tắc tự nhiên, không có gì phải xấu hổ.

Anh không ghét cô, thậm chí còn có điểm thích cô, mặc dù còn không rõ anh nghiêm túc đến mức nào, nhưng anh không ngại cùng cô phát triển lên một giai đoạn nữa.

Sự xuất hiện của cô, làm dịu cuộc sống khô khan từ lâu của anh, giống như mỗi ngày có hoa tươi xung quanh, chợt phát giác bên chân có một gốc cây cảnh vô cùng xinh đẹp, nhưng đập vào mắt lại là thần thái của một cây Dương Sỉ, liền không nhịn được bắt đầu để ý đến cây hoa bình thường này.

Để ý, là loại cảm giác vừa mới bắt đầu không có mấy cảm giác, từ từ tích lũy, sau đó ẩn sâu trong lòng, bắt đầu không thể tự kềm chế được.

Tề Trọng Khải suy nghĩ, dục vọng trong cơ thể cũng không rõ ràng, sờ chút bọt nước trên ngón tay; sau đó chợt dừng lại, tim Ngải Điềm cũng bắt đầu run lên

Ánh trăng giống như cánh hoa bị xé nát, tất cả rơi vào khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sâu hun hút chứa đầy dục vọng, đột nhiên anh nhảy vào hồ bơi, đi tới trước mặt cô, nâng cằm của cô lên.

- Tôi phục vụ qua rất nhiều cô gái, bọn họ đều không dứt lời khen ngợi tôi, cô có muốn thử qua một chút không? - Anh cười thầm, biết da mặt của cô mỏng, cố ý tạo ra một tư thế vô cùng quyến rũ

- Tư tưởng tôi rất thuần khiết, đối với anh chẳng có ý nghĩ gì! – Cô tốt bụng nói cho anh biết.

- Loại phụ nữ như cô, ánh mắt nào nói cho tôi biết cô có tư tưởng thuần khiết? Cô cho tôi là ngu ngốc sao? Trừ phi cô bị bệnh gì đó hoặc lãnh cảm, nếu không làm sao thì làm sao cô có thể không có cảm giác với tôi.

- Anh . . . . . . anh . . . . . anh. . . . . . Anh nên tự giác đứng xa tôi! Ôi, anh đừng đi tới nữa - Một cô gái ế hai mươi tám tuổi lại cô đơn thì dục vọng rất dễ bộc phát, nhất định sẽ chết người đó.

- Người yêu giả chỉ là một danh xưng tô điểm cho đẹp mà thôi, thật ra nghề nghiệp này của bọn tôi so với Ngưu Lang(*) thì không khác biệt lắm, cô không thử là tổn thất của cô.

(Ngưu Lang(*): Ý anh nói là người ta cho phép thì đến; không cho phép thì không được xuất hiện đó ạ)

Dưới ánh trăng, Tề Trọng Khải nghiêng nửa mặt, hô hấp nóng bỏng như lửa thiêu, quét qua cánh môi khẽ run rẫy của cô.

Mấy ngày ở chung, anh thăm dò được cô là người không thích người khác kích thích, cố ý nói xấu, đem cô ra cười nhạo:

- Chẳng lẽ cô sợ mình sẽ si mê tôi, cho nên không dám?

- Tôi có cái gì không dám! Nam và nữ cùng nhau leo lên giường, giải quyết nhu cầu sinh lý là chuyện rất bình thường. - Ngải Điềm đã bị lời nói khi làm đánh mất tự chủ.

- Đó, đây chính là cô nói. Hiện tại tôi có nhu cầu, cô không muốn sao? - Có lẽ theo chân bọn họ, lần đầu tiên anh biết nói khích cũng có thể liên quan đến chuyện “quan hệ” này, những đoạn đối thoại của anh với người thường chỉ như thế, không có Logic, có chút tùy hứng, nhưng là dựa dẫm vào nhau phối hợp ăn ý.

- Người đàn ông xấu xa, anh mau cút đi cho tôi – Cô rất muốn quay đầu chạy trốn, kết quả lập tức liền bị người đàn ông phía sau bắt trở lại.

Bàn tay của người đàn ông phía sau lưng bắt đầu hoạt động, đem cô quay lại, gương mặt tuấn tú cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn vô cùng mãnh liệt.

Đôi môi mềm mại giống như một dạng trái cây bị anh mút vào, lưỡi dài thẳng xâm nhập vào phòng tuyến bên trong, cạy hàm răng ra, càn rỡ làm bậy, uốn lượn giữa không trung, liếm qua mỗi tất trong khoang miệng cô.

Cô khẩn trương, tay nắm chặt thành quyền, đánh vào lồng ngực anh, bộ đồ bikini dính chặt vào cơ thể, phác thảo ra một đường cong xinh đẹp, hai quả đào màu nâu sẫm hiện ra trước mắt .

Dưới ánh trăng mờ ảo, một người đàn ông xinh đẹp toàn thân ướt đẫm, khiêu gợi đứng nghiêm trang trong bể bơi, ánh mắt thả ra khát vọng đối với cô, hình tượng này rất . . . rất . . . rất phạm quy.

Cô chống đỡ không được, chống đỡ không được nữa rồi.

- Ngải Tiểu Điềm, nói em muốn anh. - Tề Trọng Khải liếm môi dưới đỏ tươi của cô, ánh mắt khép hờ tựa như sương mù, cô như bị bỏ bùa mê, toàn thân nóng lên, hai chân dưới nước trở nên mềm mại.

- Em. . . . . . - Cô nỉ non, ánh mắt giống như đung đưa những gợn mê ly.

- Nói em muốn anh. – Anh dùng thanh âm kéo dài như cố tình dụ hoặc cô, thích xem bộ dạng ngớ ngẩn của cô, cũng là kế biện minh cho việc anh đang khơi gợi dục vọng của một cô gái.

Kinh nghiệm tình trường của Ngải Điềm vốn rất ít ỏi, càng không chạm qua người đàn ông nào vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm như thế này, ngay cả biết thân phận của anh rất tệ, lấy tiền "Làm việc" bạn trai giả hay trai bao, giống như những điều anh từng nói, thật ra vẫn có một cái tên dễ nghe hơn chút đó là Ngưu Lang. . . . . .

Nhưng cô không cách nào kháng cự sự hấp dẫn của anh.

Mặc kệ là ai bị người đàn ông này hấp dẫn, tuyệt đối cũng không trốn thoát. Anh quá xinh đẹp, quá mê người, căn bản là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong mắt phụ nữ.

Nếu như không có sự kiện quạ đen ngày đó, có thể đến lúc chết cô cũng sẽ chẳng bao giờ gặp được người đàn ông như thế này. Tạm thời bất luận nghề nghiệp của anh là gì, lấy ưu thế xinh đẹp của bản thân làm điều kiện, cho dù anh không làm trai bao, khẳng định cũng có thể hấp dẫn rất nhiều người phụ nữ có điều kiện tốt.

Mấy ngày nay ở trên đảo Luân Lý, trước mặt mọi người anh dịu dàng săn sóc cô, chăm sóc cẩn thận, bất luận là có diễn trò hay không, người đàn ông này cũng vô cùng nguy hiểm, khi anh dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô, lòng của cô liền run rẩy, hoàn toàn mê muội không thể tự kềm chế.

Đã có mấy lần cô bị anh mê hoặc, hoài nghi mình cùng anh chỉ là đang diễn trò thôi sao? Lực đạo khi anh cầm tay của cô rất tốt, rất thật lòng, lôi kéo cô nằm dưới cát mịn trên bờ biển Bối Xác, đối với cô nháy mắt mỉm cười, mỗi vẻ mặt đều tự nhiên như vậy.

Mà mới vừa rồi, khi anh bảo vệ cô trước mặt đám phụ nữ kia, nhiều việc xảy ra tích lũy thành rung động, đã to lớn đến làm cho cô không thể chống đỡ được.

Mặc dù cô không ngừng tự nói với mình, hai người chỉ có quan hệ công việc ngắn ngủi, tất cả đều là giả tượng. . . . . . Nhưng nếu quả thật là giả tượng, tim của cô làm sao lại đập kịch liệt như vậy, cảm giác lạ xông vào tim, lưu mờ nơi mắt

Không cách nào rời khỏi ánh mắt đen như biển đêm sâu hun hút của anh?

Chỉ có thể không ngừng sà vào, trầm luân và đắm chìm. . . . . .

Ngải Tiểu Điềm, đừng do dự nữa, cho dù chỉ có thể ở mấy đêm ngắn ngủi với người đàn ông này, đây sẽ trở thành kỳ diệu nhất trong đời, một đoạn tình cảm tốt đẹp đáng nhớ sau này . . . . . . Tiểu ác ma trong lòng bay ra ngoài nói với cô như vậy.

- Zack. . . . . . Tôi muốn anh. - Bỏ qua một bên cảm giác xấu hổ mãnh liệt, Ngải Điềm thì thào nói, không hề đè nén khát vọng thiết tha của mình nữa.

- Rất tốt. Bởi vì anh cũng muốn em. - Nâng gương mặt đỏ ửng của cô lên, anh cúi đầu, gương mặt anh tuấn khiến cho người ta hít thở không thông nhẹ nhàng cười, sau đó lần nữa hôn cô.

Nụ hôn này, nhiệt tình tựa như có thể đem cả nước trong hồ bơi đun nóng, giống như có khí nóng không ngừng từ bàn chân chui lên, bò qua sống lưng, chui trên trán.

Nhiệt độ cơ thể của cô dần lên cao, cái lưỡi mềm non cùng anh dây dưa, mút lấy, phát ra nhưng tiếng ướt át, tựa như anh muốn nuốt lấy tất cả da thịt trong miệng cô.

Bàn tay của anh đi vòng qua phía sau cô, lặn xuống nước, hôn một lượt từ trên sống lưng xuống mông của cô như cố tình thăm dò, ngón tay tinh xảo dùng sức xoa bóp đôi gò bồng đào non mềm, từ từ vuốt ve khắp da thịt.

Sau đó đi tới gáy cô, len lén giải thoát cho sợi dây chiếc áo bikini, khiến cô hết sức bất ngờ hô lên, hai tay khoanh lại trước ngực che đậy nơi non mềm, nhưng tay nặng nề không chịu nghe theo.

Cổ họng của anh trút ra một tiếng than nhẹ, rất hài lòng sờ vào hai đỉnh núi ấy, cho tới khi Ngải Điềm mắc cỡ đến độ không biết nên đem ánh mắt nhìn về nơi đâu.

Cô chỉ có thể nhìn anh lôi kéo chiếc bikini kia ra, động tác thô lỗ và vội vàng, khiến mảnh vải kia cứ như vậy lềnh bềnh trên mặt nước, tiếng động tiết lộ ra tình dục dần dần mạnh mẽ. . . . . .

Dưới ánh trăng tỏ rõ chiếu xuống hồ nước, nhũ hoa trắng như tuyết hoàn toàn hiện ra, đỉnh hoa mềm mại, nhụy hoa đỏ thắm huênh hoang đứng thẳng.

Anh dùng hai tay nâng niu mỹ hoa đầy đặn, ngón cái chăn thả nơi mền mại, cố ý ma sát qua lại, cố gắng đem phần ham muốn trong con người cô khởi gợi.

- Không nên như vậy. . . . . . mất mặt quá. . . . . . – cô bị anh vây hãm quá mãnh liệt, sợ đến không cách nào nhúc nhích, thân thể lại có cảm giác rối loạn khổng lồ không ngừng dao động.

- Em sẽ thích. – Anh khẽ cười một tiếng, cúi đầu hút hết cái ý định phản kháng của cô, dùng sức gặm nhắm hương thơm ngọt ngào, phần lưỡi mềm mại quyến rũ, bắt cô phải đuổi theo tiết tấu của mình, đầu lưỡi của hai người giống như đùa giỡn, lại giống dây dưa, cứ mãi cuốn lấy nhau.

Ngoài miệng bận rộn, bàn tay anh cũng không ngừng gấp gáp, đầu ngón tay chia ra vê lấy hai đỉnh nụ hoa, giống như xoa bóp trân châu ngọc quí, lúc nhanh lúc chậm chà xát nghiền nát.

- A. . . . . . – Đầu nhũ hoa nhạy cảm không khỏi một hồi tê dại, khiến cô ý loạn tình mê, cái miệng nhỏ nhắn yêu kiều phát ra tiếng rên rỉ.

Phản ứng của cô cổ vũ anh, anh dùng lực vặn vẹo vòng quanh động hoa cứ như đang đi tham quan một vùng đảo.

Hoặc dùng phương thức vòng tròn, xoa nắn cả nhũ hoa, cuối cùng nắm lấy hai đầu nụ hoa đỏ tươi như máu, dùng sức hành hạ ngọt ngào, muốn hoàn toàn khơi tỉnh dục vọng phái nữ trong cô.

- Tề. . . . . . Đừng. . . . . . Ừ. . . . . .

Cô muốn gọi tên anh, lại chỉ biết họ của anh, khóe mắt chực chờ chút nước mắt, vừa đúng lúc nhìn anh phóng túng nắm lấy nhũ hoa của mình.

Vào thời khắc đó, thân thể mềm mại đột nhiên nổi lên phản ứng cổ quái, ngượng ngùng run rẩy, phần bụng dưới của cô dần mở ra, một luồng nhiệt nóng từ từ chảy ra.

Có lẽ nhận thấy được cô đã bị khơi gợi dục vọng, gương mặt anh khẽ nâng lên một nụ cười xấu xa, đột nhiên cúi đầu thắp xuống, vùi mặt vào nhũ hoa của cô, tỉ mỉ rong chơi.

- Không. . . . . . - Cô kháng cự nhưng lại biến thành tiếng rên rỉ yêu kiều, ngược lại giống như đang muốn mời người tình

- Cả người rất ngứa ngáy, rất khó chịu phải không? – anh cố ý dùng ngôn từ phóng đãng để đốt cháy dục vọng trong cô, hôn khắp nhũ hoa tròn trịa, lửa nóng nơi đầu lưỡi bắt đầu vòng quanh đỉnh núi bao phủ và xoay tròn.

Đầu lưỡi của anh vừa mềm mại vừa linh hoạt, nhẫn nại tô màu nhũ hoa trắng noãn, giúp nơi mềm mại đứng thẳng, bàn tay giữ chặt nhụy tâm, nhẹ dạng xoa nắn khiến nụ hoa nhảy cảm trở nên ửng hồng.

- A ừ. . . . . . - Tròng mắt cô nửa khép nửa mở, như mèo con mị hoặc lòng người, lúc trước bị anh mút sưng khiến môi mềm khẽ nhếch, nơi tư mật chảy ra mật ngọt.

- Muốn anh như vậy sao? – Anh cố ý nâng tròng mắt đen như màu đêm lên, tràn ngập trong ánh mắt là ý vị trêu đùa, sắt bén nhìn cô.

Cô đã sớm bị tình dục làm tâm mê thần loạn, ý thức hòa tan, lý trí tan rã, chỉ còn cảm giác nóng rực của cơ thể là đang hành động.

Cũng chẳng còn gì khổ sợ và lo lắng, cô đã bị khoái cảm nghiền nát, lý trí cuối cùng bay sạch, cô chỉ muốn có anh và có anh.

- Tề. . . . . . – Cô thì thầm, ánh mắt say mê.

- Thích anh sao?. Vậy thì cứ như vậy đi. - Anh ngậm lấy nhụy hoa yêu kiều, một tay còn lại không ngừng xoay tròn nụ hoa còn lại, đồng thời tạo ra cho cơ thể cô hai loại cảm xúc, bên mãnh liệt bên dịu dàng, vui vẻ chơi đùa.

– Ukm … đừng. . . . . . đừng. . . . . . Quá nhanh. . . . . .

Khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng vào cơ thể cô, cơ thể như có vật nhọn đâm vào gây cảm giác tê dại, đôi tay cố gắng chống trên mặt bàn, thuận theo khoái cảm phát ra từ sống lưng, đem tất cả hoảng loạn và rên rỉ nhét vào miệng anh.

Anh ôm chặt hai gò má, dùng sức hôn, giống như đang thưởng thức một loại trái cây chín mọng và đỏ au, như trái dâu, như quả tằm, dùng răng cắn nhẹ và gặm, đầu lưỡi không ngừng vòng quanh, phát ra những tiếng kêu nhỏ như cổ động.

- A a. . . . . . - Hai tay của cô không tự chủ được ôm lấy đầu của anh, anh lúc này lại rất biết nghe lời, bắt đầu thưởng thức một viên trân châu khác.

- Thật đáng yêu, cũng cương cứng thành ra như vậy rồi. - Anh mút chậc chậc ra tiếng, lại mở miệng lớn ngậm lấy nhũ hoa ửng hồng lên đùa giỡn, nhìn nước miếng của mình dính lên cả nhũ hoa khiến nó trở nên trong suốt.

Anh thích nơi nhũ hoa của cô, đây là nơi cho anh nhiều cảm xúc nhất khi đụng chạm qua, nó đẹp đẽ và mềm mại, ngậm trong miệng rất ngọt ngào, hai viên Hồng Châu trên đỉnh nhũ hoa cũng rất thơm, giống như được ăn mật Yến cùng anh đào, khiến cho dục vọng của anh cháy ở mức cao nhất.

Anh rất đói, hận chẳng thể ăn cô ngay lập tức.

Anh đối chuyện nam nữ chưa từng động thủ như thế, đây là lần đầu tiên, mà anh rất hoài nghi có phải do cảm giác lạ khi ở dưới nước hay không.

- Ngải Tiểu Điềm, em đã sớm nảy sinh hy vọng đối với anh rồi phải không?

- Không nên nói lung tung. . . . . . – cô ngượng ngùng, hốc mắt liền ửng hồng, nghĩ đưa tay che kín miệng của anh, không để cho anh tiếp tục nói hưu nói vượn.

Anh cười nhẹ, trong tiếng cười tràn đầy dục vọng, kéo bàn tay của cô qua, để chiếc lưỡi của mình liếm mấy cái quay bàn tay ấy, nhìn cô thẹn thùng, toàn thân mềm nhũn ra, tiếng rên rỉ đứt quãng trở thành tiếng dụ người.

- Anh đây được em thuê, nên có nghĩa vụ giúp em thỏa mãn. - Nụ hôn của anh tự giác đi tới môi cô, lưỡi trượt vào bên trong khoang miệng, khuấy động lưỡi của cô, quyến rũ cô, khiến cô không tự chủ được đưa cái lưỡi ra, cùng anh vui đùa.

Hai đầu lưỡi đùa giỡn cùng nhau, xoay tròn cuồng loạn, trêu đùa lẫn nhau, khi anh lui ra một cự ly nhất định thì từng sợi chỉ bạc rơi ra lôi kéo khoảng cách của hai người, không khí mập mờ cùng dục vọng tăng lên.

Anh là một người quen với những màn dạo đầu, môi di chuyển lên bên tai cô, nỉ non nói qua lời yêu thương ngọt ngào, nói cho cô biết thật ra cô rất đẹp, rất đáng yêu, đã khiến cho dục vọng của anh bị đốt cháy.

Ngay cả đáy lòng cô cũng chẳng thể kháng cự lại, tất cả như bị anh thôi miên, hoàn toàn rơi vào tay giặc, đạo đức và lý trí vừa trở về lại mờ mịt, nháy mắt tất cả liền biến mất.

Trong đầu lơ đãng lại vang lên những câu nói thường ngày của Rhona, con gái không nên đè nén dục vọng của mình, trong cái thế giới này nói về tiêu chuẩn đạo đức của con gái và con trai là không công bằng, cái gì đàn ông cũng có thể làm, còn phụ nữ lại không? Đàn ông có thể lấy thân thể phụ nữ làm thành trò vui cá nhân, con gái cũng phải có quyền lợi này, phụ nữ bị đạo đức và giáo điều trói buộc là một kẻ đáng thương, như không thể tránh được, thần tiên cũng không thể nào cứu được chính mình.

Lòng dạ hỏng bét, cô bắt đầu cảm thấy những lời Rhona nói rất đúng. . . . . .

- Không cần sợ, anh sẽ dìu em. - Nhìn ra trong đáy mắt cô có điểm hoài nghi, anh tỉ mỉ trấn an cô, vừa trêu chọc vừa khám phá những vùng đất mẫn cảm trên người cô.

Anh thích cô như mèo làm nũng, rên rỉ không ngừng, thích nhìn ánh mắt mê mang của cô khi nhìn anh, đôi môi như cánh hoa hồng khẽ rung rẫy, bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

Có lẽ cô không phải là một cô gái xinh đẹp, nhưng lại rất mê người, ít nhất đối với anh mà nói là như thế.

Anh thích nét mặt luôn thay đổi vô cùng phong phú của cô, thích cô luôn tranh cãi với anh, thích lúc cô tức giận khiến đôi mắt trợn thật to.

Có lẽ thời gian ở chung một chỗ không nhiều lắm, nhưng ở cùng với cô khiến tâm tình anh buông lỏng, không bị đè ép, anh không phải giả trang như với trước mặt một cô gái ham hư vinh chỉ thích anh vì anh là Tề Trọng Khải, ứng phó với cô ấy chỉ là đám bạn học cũ không ngừng lấy lòng anh. Trò chơi làm bạn trai giả lần này rất thú vị nha, thú vị đến anh cũng không muốn nó nhanh chóng kết thúc, muốn đem đoạn thời gian này kéo dài và làm thành vĩnh viễn. Anh nghĩ, tạm thời anh chẳng thể buông tha cho cô.

Ban đầu là cô mơ mơ màng màng xuất hiện ở trước mặt anh, là cô gợi lên hứng thú cho anh, anh vì kích động đứng dậy đuổi theo cô khi cô bước ra khỏi phòng anh, liền nhất định muốn đi theo cô đến nơi đây.

Ánh mắt Tề Trọng Khải trở nên tối mịt, thân thể xinh đẹp bởi vì dính dục vọng mà giờ trở nên không đứng đắn, anh đem hai nhũ hoa đang chìm trong nước hôn qua một lần, sau đó hôn lên gương mặt đỏ hồng, như một phù thủy đang cố gắng giải thần chú.

- Chúng ta chuyển sang nơi khác thôi.

Ý thức đã tan tành, Ngải Điềm không cách nào ngăn cản được sự tấn công này, thân thể mềm nhũn như đường mật, hai tay gầy gò của cô ôm chặt lấy Tề Trọng Khải, ngoan ngoãn để cho anh ông ngang người cô đi vào trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.