Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong cô thay đồ đi làm vừa cầm chiếc điện thoại lên cô hốt hoảng vì hơn cả 10 cuộc gọi nhỡ của ba cô. Cô nhớ lại chuyện hôm qua, anh đã mua lại công ty cùng căn nhà của mẹ cô nên những cuộc gọi này chẳng tốt lành gì, cô lần lượt xóa những cuộc gọi nhỡ. Đúng lúc Lập Tân bước vào khoanh tay dựa vào cửa phòng trầm ấm nói.
Lập Tân: Xong chưa, anh chở em đến một nơi.
Cô liền cất điện thoại vào trong túi xách, chỉnh chu lại quần áo rồi ngơ ngác hỏi anh.
Bạch Yên: Hôm nay không phải đi làm sao? Anh muốn đưa em đi đâu?
Anh mỉm cười không chần chừ mà thẳng thừng nói với cô.
Lập Tân: Đến công ty của em, còn nhiều việc em cần phải làm lắm.
Cô gật nhẹ đầu rồi theo anh đến công ty. Từ xa cô đã thấy bác mình đang đứng ở phía ngoài công ty nhưng lại ngập ngừng như chưa muốn vào trong. Xe vừa dừng lại cô liền mở cửa chạy nhanh đến phía bác mình.
Bạch Yên: Sao bác lại đứng ngoài này.
Hàng Cảnh thấy cô liền nắm lấy bắp tay cô giọng hấp tấp nói.
Hàng Cảnh: Hôm qua bác nhận được cuộc gọi của một cậu thanh niên bảo bác sáng mai đến công ty một chuyến, từ lúc bị Thiển Quang cướp công ty nó đã dặn thấy bác phải đuổi đi nên bác mới đứng ngoài này.
Cô không ngờ ông ta lại có thể đối xử với bác như vậy, nhưng nãy Hàng Cảnh nhắc đến chàng trai trẻ kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-nay-toi-chon/2810025/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.