Hai ngày sau, nắng sớm chiếu qua cửa sổ lấp ló khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn, trên chiếc giường cô vẫn đang ngủ say. Khi cô xoay người thì bên cạnh cô lại rất lạnh lẽo, cô đưa tay sờ nhẹ ga giường bên cạnh dường như nó chẳng còn một chút hơi ấm nào, cô bật người dậy nhìn xung quanh cũng không thấy Lập Tân đâu.
Cô rơi vào trầm tư suy nghĩ, sáng nào anh cũng sẽ đánh thức cô dậy nhưng hôm nay lại không thấy anh đâu anh dậy mà cũng không thèm kêu cô. Vừa hầm hực trong người, Bạch Yên với chiếc điện thoại bên đầu giường, cô giật mình khi đã 9 giờ rồi đã quá giờ đi làm sao anh lại để cô ngủ quá giờ vậy chứ.
Sau khi vệ sinh cá nhân, cô liền lật đật thay đồ đi làm. Chưa bước ra khỏi nhà, thím Thẩm vội chạy đến tỏ vẻ cung kính và điềm đạm.
Thím Thẩm: Tiểu thư, cô dậy rồi. Cậu chủ dặn cô nên ăn bữa sáng đi ạ.
Bạch Yên trầm mặc một lúc rồi mở miệng cười tươi với thím Thẩm, cô bỏ đôi giày vừa được lấy ra đặt xuống đất. Bạch Yên nghiêng đầu hỏi thím Thẩm.
Bạch Yên: Thím Thẩm, Lập Tân đi làm khi nào vậy ạ.
Thím Thẩm cúi đầu nhẹ, đáp nhanh câu hỏi của cô.
Thím Thẩm: Dạ 6 giờ sáng, cậu chủ đã đi rồi ạ.
Cô giật mình khựng lại, 6 giờ sáng sao? Hôm nay thật lạ còn sớm như vậy anh đã vội ra ngoài. Cô nóng ruột không còn kịp để ăn bữa sáng nữa cô chào thím Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-nay-toi-chon/2809998/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.