Một người phụ nữ mặc một bộ sườn xám đen tuyền thêu hình phượng tôn lên vẻ đẹp mỹ miều, tao nhã. Bà bước đi uyển chuyển đến trước phía Lập Tân cao giọng nói.
Hà Nghi: Giờ con trưởng thành rồi đến mẹ mình cũng không muốn gặp sao?
Lập Tân chỉ đưa nhẹ mắt liếc qua bà rồi xoay người vào trong, Hà Nghi cũng đi theo vào trong đột nhiên Lập Tân cất giọng nói trầm.
Lập Tân: Mẹ đến đây có việc gì sao? Nếu vì chuyện của ông ta thì mời mẹ về cho.
Bà nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, nụ cười trên môi cũng dập tắt, mặt bà tỏ lên chút nghiêm trọng. Bà nhìn thẳng vào Lập Tân, giọng nói hạ xuống một cách trìu mến.
Hà Nghi: Chuyện năm đó không như con nghĩ đâu? Con đừng trách ông ấy nữa, ba con cũng có nỗi khổ riêng.
Sắc mặt Lập Tân tối lại, hai hàng lông mày sát vào nhau, nhắc đến chuyện năm đó tâm trạng Lập Tân không được tốt. Lập Tân hơi căng giọng, lạnh lùng một cách khó tả.
Lập Tân: Chuyện năm đó ông ta đã thừa nhận thì nỗi khổ gì chứ.
Hà Nghi thở dài một hơi, trong lòng bà có chút áy náy vì không nói cho Lập Tân biết sớm hơn. Bà nở nụ cười khổ, một chút áy náy trong lòng cất giọng nhẹ nhàng trầm tĩnh nói.
Hà Nghi: Thật ra, cô ta không phải bị ba con ép chết đâu.
Lập Tân nghe xong liền kinh ngạc, chính miệng ba anh năm đó do ông ta làm bây giờ bà lại nói không phải ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-nay-toi-chon/2809943/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.