Lập Tân vội vàng bước chân dài đến chỗ Bạch Yên, khuôn mặt lạnh lẽo và tàn khốc không còn xuất hiện trên khuôn mặt anh nữa thay vào đó là sự điềm đạm, tuy có chút khó chịu nhưng càng lo lắng cho cô hơn. Anh bế cô nhẹ nhàng nằm gọn trong lòng mình ấm áp nói.
Lập Tân: Anh đưa em đi bệnh viện.
Cô ê ẩm hết cả người nhất là trên lưng cô cảm nhận được cơn đau đó như muốn xé toạc cô ra. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và căng thẳng của Lập Tân cô mỉm cười nhẹ khẽ gật đầu đồng ý.
Bế cô trong tay lao như một tên lửa ra đến xe, không thể chậm trễ hơn từ khuôn mặt trắng bệch của cô đến mồ hôi lấm thấm trên trán không khiến anh không ngừng sốt ruột. Anh lớn giọng nói.
Lập Tân: Đến bệnh viện trong vòng 5 phút cho tôi.
Vì quá lo lắng một lát sau khi yên vị trên xe anh mới cảm nhận được sự ướt và dính dính trên lòng bàn tay, tim anh đập liên hồi dường như anh không thể kiềm chế được cơn tức giận của bản thân. Vết máu trên bàn tay anh chứng minh được dám đụng đến giới hạn của anh, chưa có gì có thể chạm tới giới hạn của anh nhưng đối với Bạch Yên cô là duy nhất là giới hạn của Lập Tân này.
Cô ôm chặt lấy anh, cô cũng chợt nhận ra lúc cô yếu ớt như thế này người cô muốn gặp muốn ôm muốn được an ủi nhất lại là anh. Được anh ôm chọn trong lòng, anh không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-nay-toi-chon/2809919/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.