Trong khi mọi người đều háo hức cưng nựng thiên thần bé nhỏ thì chỉ duy nhất có Lập Tân luôn chờ đợi có sự cho phép của bác sĩ mới có thể vào thăm. Từ lúc đứa bé được đưa ra cho đến khi trao tận tay Hà Nghi Lập Tân vẫn không thèm nhìn một cái luôn đăm đăm vào phòng sản phụ vẫn chưa mở cửa. Đến khi Hà Nghi nhẹ nhàng ẵm bé con lại gần anh nghiêm giọng nói.
Hà Nghi: Con nhìn con của con xem. Thật đáng yêu mẹ có thể nhìn ra đứa bé này y như con hồi mới sinh ra vậy. Thế mà lại im thinh thích không khóc chút nào.
Anh cũng miễn cưỡng quay sang nhìn đứa bé mới sinh mà đã ương thế rồi, trẻ con sẽ khóc nhiều còn thằng nhóc này lại ngoan ngoãn nằm im đến thế. Đột nhiên anh thấy khó chịu có một cảm giác sắp mất vợ đến nơi, đứa bé này càng lớn thì khả năng càng cao. Đột nhiên Hà Nghi đẩy đứa bé qua tay anh làm Lập Tân giật mình mà ôm trọn lấy đứa bé.
Hà Nghi: Con nhìn cháu mẹ đăm chiêu vậy làm gì.
Đứa bé được sinh đủ tháng nên rất khỏe mạnh điều đó anh cũng không lo lắng gì mấy nhưng ngược lại là Bạch Yên, hết cơn đau này đến cơn đau khác cứ bám lấy cô không buông việc sinh em bé tất nhiên sẽ mất sức rất nhiều. Điều đó càng làm anh mất kiên nhẫn chờ đợi hơn nữa. Cửa khoa sản phụ cũng mở cửa, người nhanh nhạy như anh liền đưa đứa bé cho Hà Nghi bất chấp mà chạy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-nay-toi-chon/2809911/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.