"Nguyễn Nguyễn." Úc Hoàn bỗng xuất hiện đằng sau Nguyễn Thu Bình, nở nụ cười ấm áp. Nguyễn Thu Bình quay đầu nhìn hắn, hơi kinh ngạc: "Nhanh thế, công việc của em xử lý ổn thỏa cả chưa?" "Xong hết rồi." - Úc Hoàn nhẹ nhàng nói - "Nguyễn Nguyễn ngồi đây ngắm gì thế?" "Ngắm biển." - Nguyễn Thu Bình nhíu mày - "Chỗ này đông người quá, làm cái gì cũng dễ chạm vào người khác." Hết lần này đến lần khác, Nguyễn Thu Bình vẫn không thể đụng vào người ta. Úc Hoàn đưa tay kéo Nguyễn Thu Bình lên, mở miệng nói nhỏ: "Em dẫn anh đến một chỗ vắng người." Nguyễn Thu Bình do dự một chút, cúi đầu nhìn Cảnh Dương ở bên cạnh. Cảnh Dương cười với hai người họ: "Các cậu đi đi, tôi còn phải ở đây chờ Thần Hải." Úc Hoàn đưa cho Cảnh Dương một tấm thẻ màu đen: "Lát nữa nếu các anh ở ngoài lâu thấy mệt thì có thể vào khách sạn nghỉ ngơi. Tôi đã dặn dò hết rồi, cầm tấm thẻ này đưa cho nhân viên thì sẽ có người đến chiêu đãi các anh."
"Tuyệt thật đó." - Cảnh Dương nhận thẻ, đôi mắt cong lên - "Cảm ơn bạn trai Nguyễn Thu Bình nhé." Hai tai Nguyễn Thu Bình chợt đỏ lên. Anh hơi to tiếng: "Cậu nói cái gì đấy Cảnh Dương?" Cảnh Dương chớp mắt, hỏi với vẻ không hiểu cho lắm: "Tôi nói sai à? Không phải là bạn trai thì là gì? À... Chẳng lẽ là chồng?" Nguyễn Thu Bình dường như ngẩn ra. Nghe được tiếng cười khe khẽ của Úc Hoàn, anh mới bỗng nhận ra từ này mang ý nghĩa gì, cả gương mặt anh cũng đỏ lên. "... Cảnh Dương!!!" Nguyễn Thu Bình mặt đỏ tía tai, cắn răng nghiến lợi gọi tên Cảnh Dương. Anh cúi người xuống, bốc một nắm cát lên rồi ném vào người cậu. Nói thật, nếu như không phải do anh không thể chạm vào người khác, anh cực kì mong muốn ấn đầu cậu vào trong cát. Người tốt như vậy, sao nói chuyện ngứa đòn thế không biết?!!!
"Nguyễn Thu Bình, cậu ném cát vào trong quần áo tôi rồi!" - Cảnh Dương cười lên, cũng bốc một nắm cát ném lên người Nguyễn Thu Bình. Ném qua ném lại, hai người cứ thế ném cát vào người nhau. "Nguyễn Thu Bình!" Một tiếng rống giận dữ bỗng dội tới bên tai khiến tay Nguyễn Thu Bình run lên, nắm cát trong tay rơi vào đầu Cảnh Dương. Giây tiếp theo, một quả cầu nước chợt bay tới người Nguyễn Thu Bình! Thấy cảnh này, Úc Hoàn vội vàng vứt gậy sang một bên, ôm eo Nguyễn Thu Bình rồi kéo anh tránh sang một bên. Nhưng do hắn đứng không vững, cho nên hắn ôm Nguyễn Thu Bình sau đó ngã thẳng xuống đất. Nguyễn Thu Bình được Úc Hoàn bảo vệ, anh nằm trong ngực hắn, không bị thương chút nào. Ấy thế nhưng củi chỏ của Úc Hoàn lại đập lên hòn đá ở bên, chảy khá nhiều máu. Nhìn thấy Úc Hoàn bị thương, đôi mắt Nguyễn Thu Bình lập tức đỏ lên. Anh ngay tức khắc đứng dậy, nổi giận đùng đùng nhìn người đang đi tới.
Người công kích bọn họ là Thần Hải cũng đang tức giận ngút trời. Anh chỉ nghe thấy hắn gào lên: "Nguyễn Thu Bình! Mày dám nhân dịp tao không có ở đây để bắt nạt Cảnh Dương?! Bố đánh chết mày!" Vừa nói xong, cậu ta lại sử dụng phép thuật để tạo ra một quả cầu nước, tấn công Nguyễn Thu Bình. Nguyễn Thu Bình cũng tức đến mất cả lý trí. Sau khi né được cầu nước, anh cũng dùng phép thuật hút lấy cát bên dưới, ngưng tụ chúng thành một quả cầu rồi thẳng tay đập nó lên người Thần Hải! Cảnh Dương cuống cuồng giải thích: "Nguyễn Thu Bình, Thần Hải! Thần Hải! Cậu dừng lại mau! Cậu hiểu lầm, cậu hiểu lầm rồi đó. Nguyễn Thu Bình không bắt nạt tớ, cậu dừng ngay đi! Nguyễn Thu Bình cũng dừng tay lại, mọi người đang nhìn kia kìa!" Nhưng hai người đã đánh nhau đến mù quáng, không hề nghe cậu nói. Trước kia, pháp lực của Nguyễn Thu Bình có lẽ không bằng Thần Hải. Nhưng sau lần anh vô tình hấp thụ hơn nửa viên đan "Ngưng tụ linh hồn", pháp lực trên người anh tăng cao rất nhiều. Hơn nữa sau khi hạ phàm, pháp lực của mọi người đều bị giảm đi chỉ còn lại một phần mười, mặc dù hai người đều rất yếu nhưng vẫn có thể đánh ngang tay, không phân được thắng bại. Trong nháy mắt, cầu nước, cầu cát, cầu lửa, cầu đá bay lung tung khắp nơi. Mặc dù sát thương không khác gì học sinh tiểu học bốc cát ném nhau, nhưng du khách trên biển nào có ai từng thấy cảnh thần tiên xô xát với nhau bao giờ, tất cả mọi người đều bị dọa sợ đến mức hét lên, chạy ra bốn phía để trốn. Trong đó còn có vài người nổi tiếng trên mạng không sợ chết, vừa mở điện thoại lên vừa phát trực tiếp. Tình cảnh loáng cái đã trở nên hỗn loạn. Úc Hoàn cau mày đứng ở một bên, còn Cảnh Dương lại nôn nóng như con kiến nằm trên chảo nóng. ...... "Dừng tay!" Một tiếng quát vang lên, Kỳ Nguyệt không biết từ đâu xuất hiện. Anh ta dồn sức vung tay phải lên, Nguyễn Thu Bình và Thần Hải đều bị đẩy về sau mấy bước, pháp lực trên người hoàn toàn bị phong bế, ngay cả một phần mười cũng không còn nữa. "Đánh nhau dưới trần gian, đúng là mấy người các cậu!" - Kỳ Nguyệt lạnh lùng mở miệng. "Do Nguyễn Thu Bình bắt nạt Cảnh Dương trước!" - Thần Hải la ầm lên. "Không phải thế, cậu hiểu lầm rồi Thần Hải. Tớ với Nguyễn Thu Bình chỉ đang đùa nhau thôi..." "Cậu đừng có mà bênh Nguyễn Thu..." "Câm miệng!" - Kỳ Nguyệt liếc mắt nhìn những người xung quanh - "Nhìn xem các cậu đã gây ra chuyện gì đi?" Mọi người đã bị dọa sợ đến mức chạy trốn điên cuồng, thậm chí còn có mấy người nhát gan ngất luôn tại chỗ. Lúc này Thần Hải và Nguyễn Thu Bình mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Kỳ Nguyệt nhíu mày, định xóa hết trí nhớ của tất cả những người ở đây. Mặc dù nơi này có rất nhiều người, việc xóa trí nhớ rất phức tạp, nhưng đó đã là phương pháp đơn giản nhất trước mắt. Nhưng khó ở chỗ trong số đó có hai người nổi tiếng vừa mới phát trực tiếp, video Thần Hải và Nguyễn Thu Bình đánh nhau đã bị đăng lên mạng, cũng phải có đến hơn ngàn người xem. Kỳ Nguyệt không thể làm gì khác hơn là lấy đồng hồ cát mà thần Thời Gian cho anh ta mượn ra, dùng phép thuật khiến nó chảy ngược lại. Trong một cái chớp mắt, những đám mây dưới trần gian chuyển động ngược về sau, nước mắt của mọi người cũng rút về, những người đang chạy bắt đầu chạy lùi... Loài người lại trở về trạng thái của mười phút trước, ngoại trừ Úc Hoàn. Kỳ Nguyệt nhíu mày. Chẳng lẽ là bởi Úc Hoàn tiếp xúc với thần tiên trong một khoảng thời gian dài, cho nên miễn dịch với pháp thuật thời không dành cho con người này rồi hay sao? Kỳ Nguyệt nhìn Nguyễn Thu Bình, vô cảm xúc nói: "Trí nhớ của người phàm này cũng không được giữ lại." Nguyễn Thu Bình vội vàng ngăn trước người Úc Hoàn, hoảng hốt nói: "Không được!" "Vì sao không đợc? Tôi thấy người này chắc chắn biết thân phận của cậu rồi phải không." "Vậy thì sao, em ấy sẽ không nói với người khác!" - Nguyễn Thu Bình mở miệng. "Chuyện này không hợp quy củ." Nguyễn Thu Bình nhìn Kỳ Nguyệt rồi nói: "Nhưng lúc các anh lợi dung vận khí của tôi cũng không hợp quy củ." Nguyễn Thu Bình ngầm ám chỉ đến việc bọn họ lợi dùng vận xui của mình để thay đổi vận khí của Úc Hoàn. "Huống hồ Ty Mệnh cũng không có ý kiến với việc tôi tiếp xúc với em ấy, anh có tư cách gì xóa trí nhớ của em ấy?" "Ý cậu là, nếu như tôi được Ty Mệnh cho phép, tôi có thể xóa trí nhớ của hắn?" Trong lòng Nguyễn Thu Bình căng thẳng vô cùng, nhưng anh vẫn mạnh miệng nói: "Không sai!" Kỳ Nguyệt đang định nói thêm gì đó, nhưng vòng tay của anh ta bỗng phát ra ánh sáng màu đỏ. "Anh Kỳ Nguyệt, đó có phải tín hiệu cho thấy những nhóm khác cũng gặp vấn đề rồi hay không?" - Cảnh Dương cẩn thận mở miệng nói. Kỳ Nguyệt cúi đầu nhìn vòng tay, sắc mặt khó coi. Ánh sáng đỏ trên vòng tay anh ta càng ngày càng chớp nhanh hơn, anh ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhìn bọn họ rồi nói: "Đừng nghĩ mình may mắn, tôi sẽ báo cáo từng hành động phạm luật trong hôm nay của các cậu." Nói xong, anh ta xoay người rời đi. Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm. "Cảnh Dương Cảnh Dương! Rốt cuộc ban nãy Nguyễn Thu Bình có bắt nạt cậu không?!" - Kỳ Nguyệt vừa đi, Thần Hải ngay lập tức sấn đến hỏi. "Thật sự không có, cậu hiểu lầm rồi, bọn tớ đang đùa nhau thôi..." - Cảnh Dương thở dài, một bên phủi cát trên đầu Thần Hải xuống, một bên xin lỗi Nguyễn Thu Bình - "Xin lỗi cậu nhé, Nguyễn Thu Bình. Thần Hải có hơi quá đáng." "Cậu nói xin lỗi với nó làm gì?!" - Thần Hải la lên - "Cậu nhìn xem nó khiến tớ thành cái dạng gì rồi." Bởi vì vừa mới đánh nhau, trên người Thần Hải và Nguyễn Thu Bình trông vô cùng nhếch nhác. Vì bị Nguyễn Thu Bình ném mấy quả cầu lửa vào người, Thần Hải có vẻ tã hơn một chút, quần áo không chỉ cháy đen lại mà còn thủng lỗ chỗ, ngay cả gương mặt cũng đen nhẻm cả đi. Nhưng Nguyễn Thu Bình cũng không khá hơn bao nhiêu, cả người ướt như chuột lột, cát còn dính hết lên cơ thể, vừa ướt vừa nặng. "Em có sao không? Vết thương lúc nãy như thế nào rồi?" - Nguyễn Thu Bình xem cánh tay bị thương của Úc Hoàn. "Không có gì đáng ngại." - Úc Hoàn rút tay ra, nắm lấy bàn tay của Nguyễn Thu Bình - "Đi thôi, bọn mình vào khách sạn tắm rửa, anh như thế này sẽ bị cảm." Thần Hải nhìn hai người nắm tay nhau, sắc mặt mang vẻ khó hiểu. Cậu ta nhìn Cảnh Dương, không để ý chút nào mà hỏi ngay trước mặt Nguyễn Thu Bình: "Hai người này là đồng tính luyến ái à?" Cảnh Dương sững người, không biết nên đáp lại như thế nào. "... Tởm thật." - Thần Hải quay đầu đi, trong mắt toàn vẻ ghét bỏ. Nguyễn Thu Bình nhíu mày, vừa mới định mở miệng mắng thì bỗng thấy Cảnh Dương bỏ tay ra khỏi tóc của Thần Hải, cả người cũng run lên nhè nhẹ. Đôi mắt cậu cũng nhòe đi chỉ trong một tích tắc, dường như ngay giây tiếp theo có thể rơi lệ được ngay. Những lời mắng chửi vốn dĩ được dành cho Thần Hải bỗng nghẹn lại trong cổ họng, Nguyễn Thu Bình hỏi: "Cảnh Dương, cậu muốn đi cùng bọn tôi đến khách sạn không? Trên người cậu cũng bị dính cát, đi tới đó có thể tắm rửa sạch sẽ." Cảnh Dương gật đầu, giọng nói khàn khàn: "... Ừa." Nói xong, cậu đi theo Nguyễn Thu Bình đến khách sạn. Thần Hải đi ngay sau lưng cậu, lẩm bẩm: "Cảnh Dương! Tớ không muốn đi chung với bọn họ, bọn mình đi chỗ khác đi! Bọn mình còn chưa dùng 100 đồng đâu đấy!" Nhưng Thần Hải không hiểu vì sao, Cảnh Dương trước kia luôn đáp ứng cậu ta, tính tình cực tốt lại không phản ứng lại mình. ...... Lúc Thần Hải đi theo bọn họ ở phía sau để tới khách sạn, cậu ta bỗng bị bảo vệ ngăn lại. Bảo vệ nhìn quần áo rách rưới và gương mặt đen nhẻm của cậu ta, còn tưởng rằng cậu ta là kẻ lang thang nào đó: "Chào cậu. Xin lỗi ạ, chỉ có thành viên vip mới có thể vào khách sạn của chúng tôi." Thần Hải chỉ Úc Hoàn ở phía trước: "Thế bọn họ vào kiểu gì?" "Đó là chủ tịch của chúng tôi." "Tôi đi cùng bọn họ mà! Cảnh Dương, Cảnh Dương! Bọn họ không cho tớ đi vào. Cảnh Dương cúi thấp đầu, dường như không hề nghe thấy cái gì. Bảo vệ chần chừ một lúc, sau đó chạy đến trước mặt Úc Hoàn, còn chưa nói gì thì đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Nguyễn Thu Bình: "Chúng tôi không quen cậu ta, với cả đầu óc cái người kia có vấn đề, các anh chú ý một chút." Bảo vệ nhìn Úc Hoàn, hắn gật đầu với anh ta, ngầm thừa nhận lời nói của Nguyễn Thu Bình. Bảo vệ lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc nói: "Chủ tịch yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ hình tượng và tính mạng của mọi người một cách an toàn trong khách sạn, không cho người điên đi vào!" Nói xong, anh ta chạy ngay ra cửa, cưỡng chế Thần Hải đi ra ngoài cùng những bảo vệ khác. Thần Hải không thể chịu nổi sự oan ức này nên bèn rút tờ 100 đồng trong túi ra: "Tôi có tiền! Tôi cũng phải đăng kí vip!" Bảo vệ: "Xin lỗi, cậu không đủ tiền. Hơn nữa tiền của cậu... hỏng rồi." Thần Hải cúi đầu nhìn thì mới phát hiện ra tờ tiền mới coóng của mình chỉ còn lại một nửa do ban nãy bị cầu lửa tấn công bất ngờ. Cậu ta càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng tức, chỉ muốn ấn nút chức năng ẩn thân để tàng hình rồi xông ngay vào khách sạn. Nhưng lúc Kỳ Nguyệt phong bế phép thuật, anh ta cũng nhân tiện phong bế luôn chức năng ẩn thân của cậu ta mất rồi. Bây giờ Thần Hải kêu trời, trời không đáp, gọi đất, đất không thưa. Cậu ta vừa không hiểu vì sao Cảnh Dương bỗng dưng không để ý đến mình, cũng không biết mình nên ăn cái gì khi mà phép thuật lẫn thuật tàng hình đã mất. Cậu ta chỉ có thể đứng trước khách sạn, giận dữ nhìn bóng lưng của Nguyễn Thu Bình. ...... Tinh thần của Cảnh Dương có hơi bất ổn, sau khi cậu vào phòng do Úc Hoàn sắp xếp thì không đi ra ngoài nữa. "Cảnh Dương sẽ không sao đâu đúng không?" - Nguyễn Thu Bình hơi lo lắng. "Sẽ không sao đâu." - Úc Hoàn nói - "Nguyễn Nguyễn đi tắm trước đi." Nguyễn Thu Bình gật đầu, mở cửa một căn phòng khác với Úc Hoàn. Lúc anh bước vào phòng tắm thì chợt nghe thấy Úc Hoàn nhỏ giọng hỏi mình: "... Nguyễn Nguyễn, em sẽ bị xóa ký ức liên quan đến anh à?" Nguyễn Thu Bình sững người. Anh ra khỏi phòng tắm, sau đó quan sát ánh mắt Úc Hoàn: "Không. Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra." "Vậy nếu... nếu em quên Nguyễn Nguyễn thì phải làm sao?" "Vậy thì anh cũng sẽ khiến em nhớ lại." - Nguyễn Thu Bình nghiêm túc nói - "Em đừng quên, anh là thần tiên, anh có phương pháp khiến người ta khôi phục trí nhớ." Hình như Úc Hoàn đang nhàn nhạt cười lên. Nhưng Nguyễn Thu Bình vẫn thấy cảm xúc của Úc Hoàn hơi là lạ. Anh còn tưởng Úc Hoàn đang lo lắng chuyện trí nhớ, cho nên bèn đưa tay nắm lấy hai tay Úc Hoàn, nghiêm túc lặp lại: "Em yên tâm, anh tuyệt đối không bao giờ để em quên anh! Thật đó!" "Ừ... Em tin Nguyễn Nguyễn." Nguyễn Thu Bình cúi đầu, nói nhỏ: "Nhưng vẻ mặt của em trông chẳng giống tin anh gì cả..." "Không phải vậy, em đang suy nghĩ một vài chuyện khác." "Chuyện gì thế?" Úc Hoàn lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "... Nguyễn Nguyễn, trước kia, lúc anh cho em mảnh sứ của thần May Mắn, anh lấy nó từ chỗ nào? Không phải anh nói anh không quen thần May Mắn, cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp hắn hay sao?" "Thật ra thì mảnh sứ đó thần May Mắn không cần, định vứt đi rồi. Vì cơ duyên nên anh mới lấy được nó, nhưng mà nó cũng không bẩn. Mặc dù... Mặc dù anh lấy từ trong thùng rác, nhưng mà anh vừa mới cầm lên thì đã dùng phép khử trùng rửa sạch rồi, không bẩn tí nào hết!" "Thế, trừ em, còn có người khác gọi anh là Nguyễn Nguyễn à?" "Ngoại trừ em còn có ai gọi anh như vậy nữa chứ." - Nguyễn Thu Bình hơi nghi ngờ - "Sao hôm nay em hỏi nhiều điều kỳ lạ thế?" "Không có gì." - Úc Hoàn cười một tiếng, cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều - "Nguyễn Nguyễn đi tắm trước đi." ...... Sau khi Nguyễn Thu Bình vào phòng tắm, Úc Hoàn mới một mình đi ra ban công. Hắn lấy lá bùa may mắn tối thượng ra một lần nữa, nhìn chằm chằm ba chữ "Gửi Nguyễn Nguyễn" ở phía trên. Úc Hoàn tin tưởng mỗi một câu nói của Nguyễn Thu Bình, hắn cũng tin rằng Nguyễn Thu Bình căn bản chưa từng gặp gỡ vị thần May Mắn kia. Hắn cũng tin rằng thần May Mắn chỉ đang yêu đơn phương Nguyễn Thu Bình. Nhưng chính hắn vẫn không thể khống chế được sự đố kỵ trong lòng mình. Nguyễn Nguyễn thuộc về hắn, thế mà lại bị một vị thần tiên khác âm thầm gọi anh là Nguyễn Nguyễn. Vị thần ấy lại còn là thần May Mắn, là người có thể áp chế vận xui của Nguyễn Nguyễn, nói không chừng còn có thể mang đến may mắn cho Nguyễn Nguyễn. Vị thần này còn có thể ở bên cạnh Nguyễn Nguyễn hơn ngàn năm, hơn mười ngàn năm... Úc Hoàn suy nghĩ một lúc, bắt đầu cảm thấy hơi thở của mình dồn dập dần. Hắn vo viên lá bùa trong tay lại, thử thuyết phục bản thân, phục hồi trạng thái. Không sao, không sao. Thậm chí Nguyễn Nguyễn còn chưa từng nói chuyện với người này. Người mà Nguyễn Nguyễn để ý tới lúc này, chỉ có một mình Úc Hoàn - là hắn. Vị thần May Mắn này chẳng qua là đang thầm mến Nguyễn Nguyễn mà thôi. ... Thầm mến một cách hèn mọn, nhát gan, yếu đuối, nói cũng không nói được ra miệng. Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng. Úc Hoàn cất lại lá bùa vào trong túi áo ngực, quay người sang. Đó là người ban nãy xuất hiện - Kỳ Nguyệt. Sau khi nhìn rõ người đến là ai, Úc Hoàn cảnh giác lùi về sau một bước: "Anh tới đây làm gì?" "Xóa trí nhớ của cậu." - Kỳ Nguyệt nói - "Đây là chuyện tốt đối với tất cả mọi người." Vừa dứt lời, Kỳ Nguyệt đã giơ tay ra, tạo một tia sáng rồi bắn thẳng đến trán của Úc Hoàn... Con ngươi Úc Hoàn đột nhiên co rút, nhưng hắn chỉ là một người phàm tục, không có cách nào né tránh đòn này. Ngay lúc hắn nghĩ mình chắc chắn không thể thoát khỏi kiếp nạn, lá bùa may mắn tối thượng ở trong túi bỗng bay ra, dừng lại giữa không trung, bất ngờ đánh bật tia sáng vừa nãy về lại phía Kỳ Nguyệt. Kỳ Nguyệt: "Bùa may mắn tối thượng? Sao cậu lại có được nó?" Úc Hoàn cầm lá bùa trên không trung rồi cất nó vào lại trong ngực, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Kỳ Nguyệt: "Vị tiên nhân này, ngài vừa mới nói sẽ quay về hỏi ý kiến Ty Mệnh rồi mới quyết định có nên xóa trí nhớ của tôi hay không ngay trước mặt Nguyễn Thu Bình. Tại sao bây giờ lại lén tới đây tập kính tôi? Hóa ra tiên nhân cũng có thể hèn hạ như vậy?" Kỳ Nguyệt nhìn chằm chằm vào tấm bùa kia, lại hỏi lại: "Tại sao cậu có lá bùa đó?" Úc Hoàn nói: "Liên quan gì đến anh?" "Bởi vì người phàm không nên cầm đồ của thần May Mắn." ... Thần May Mắn, lại là thần May Mắn. Toàn tiên giới dường như đều biết đến thần May Mắn. Cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng, dường như muốn dìm hắn chết chìm trong đó. Úc Hoàn ngẩng đầu nhìn Kỳ Tháng rồi hỏi: "... Anh biết thần May Mắn à?" "Biết." "Thế... thần May Mắn cũng biết Nguyễn Thu Bình ư?" Kỳ Nguyệt đang định nói gì đó thì bỗng ngậm miệng lại. Anh ta nhìn vẻ mặt của Úc Hoàn, một ý tưởng tồi tệ bỗng trồi lên. Anh ta liếc nhìn Úc Hoàn, ung dung và chậm rãi mở miệng nói: "Nào chỉ biết không thôi, cậu có quan hệ tốt với Nguyễn Thu Bình như thế, chẳng lẽ cậu ta lại không nói cho cậu rằng cậu ta có hôn ước với thần May Mắn hay sao?" Úc Hoàn chợt ngẩng đầu lên. Kỳ Nguyệt nhìn vẻ mặt kinh hãi của Úc Hoàn, chỗ nào đó trong lòng anh ta bỗng thấy vui vẻ hẳn lên. Anh ta cười khinh một tiếng: "Nhưng mà nói thật, cậu biết bọn họ có hôn ước cũng chẳng để làm gì, dù sao ba tháng sau bọn họ mới lập gia đình. Đến lúc đó, cậu đã sớm trở thành một bộ xương rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]