Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bà lẩm bẩm: "Thì dù gì cũng phải bàn bạc với con một chút chứ."
Hạ Phù Thủy liếc mắt nhìn anh: "Bàn bạc với anh thì có tác dụng gì? Anh tính bỏ mạng à? Trong bốn mươi chín tia sét kia anh chịu được mấy tia?"
Nguyễn Thu Bình: "... Năm tia... Bảy... Tám tia! Con cảm thấy con có thể chịu được tám tia sét."
Hạ Phù Thủy: "Mẹ thấy anh hứng được ba tia là ngã!"
Nguyễn Thu Bình: "......"
Hạ Phù Thủy nhìn Nguyễn Đông Đông đang xem kiến trong vườn rau cách đó không xa, hạ thấp giọng mình: "Nhưng mà so với Đông Đông, đúng là anh phù hợp hơn thật."
Bà vừa dứt lời thì đã đi ngang qua người Nguyễn Thu Bình để ra chỗ Nguyễn Đông Đông. Nguyễn Thu Bình không nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Phù Thủy, nhưng lại thấy rõ sự buồn bã trong giọng nói của bà. Anh cúi đầu, bốn ngón tay thay phiên nhau ấn lên các khớp xương trên tay. Mãi cho đến khi thấy đau, anh mới mở miệng, nhỏ giọng nói một câu: "... Mẹ, con xin lỗi."
Hạ Phù Thủy dừng lại. Bà quay đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, trên khuôn mặt đẹp không có biểu cảm thừa thãi nào: "Anh xin lỗi mẹ vì chuyện gì?"
Nguyễn Thu Bình: "... Con biết, mẹ vẫn luôn muốn thúc đẩy hôn nhân của Đông Đông và thần May Mắn."
Cho nên bà mới muốn dẫn Đông Đông hạ phàm, cho nên bà mới đi đến chợ giao dịch để mua quần áo xinh đẹp cho Đông Đông, cho nên bà mới dạy Đông Đông học lễ nghi... Nhưng cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-moi-nam-chi-xuat-hien-mot-lan/1031796/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.