Mấy giờ sau, một người lên núi cũng trở lại, bắt đầu chuẩn bị bữa tối còn có lửa trại.
Bởi vì tâm tình hưng phấn, cho nên bữa tối kéo dài đến khuya cũng chưa thấy dừng lại . Nhưng đối với Nguyên Mạn Nhu mà nói, mấy giờ ngắn ngủi lạigiống như một loại hành hạ.
". . . . . . Bây giờ tụi mình chơi trò chơi con số, quy tắc chính là. . . . . ."
"Mạn Nhu, bạn ở đây ngẩn người gì vậy?" Mã Sách Cần cùng những người bên cạnh đổi vị trí, chuyển đến ngồi cạnh Nguyên Mạn Nhu .
"À? Không có!" Nguyên Mạn Nhu vội vàng thu hồi hồn vía đang đi lang thang, "Thế nào?"
"Cái gì thế nào? Cả buổi tối bạn đều không yên lòng, làm quỷ cũng làm nhiềulần, tiếp tục như vậy nữa, muốn thua đến cỡi quần ra sao!"
Hạ Dương ở một bên nghe thấy, cười khẽ một tiếng: "Đúng nha! Em là cố ý thua đúng không?"
"Không có." Cô lắc đầu, "Em chỉ chưa nghiêm túc, nếu không làm sao tụi anh dễ dàng bắt bẻ em như vậy!"
"Làm trò, rõ ràng tâm tư không ở đây ." Hạ Dương hùa theo Mã Sách Cần.
"Là không yên lòng!" Mã Sách Cần sửa lại lời anh, trừng mắt liếc anh một cái.
"Hai người ở đây tán gẫu, mình đổi đến bên kia ngồi."
"Không được." Mã Sách Cần lập tức kéo cô lại, cô còn chưa hỏi hết đấy!
"Cũng tốt ! Đi đến ngồi cạnh Kỷ Lăng kìa ." Hạ Dương nói xong, còn mập mờ vỗ vai cô.
Nguyên Mạn Nhu đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-kieu-ngao-cho-phien-toi/2886013/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.