Lúc Thư Tình trở lại trường học đã quá giờ cơm trưa, căng tin cũng đã đóngcửa. Tần Khả Vi đoán Thư Tình không ăn cơm trưa nên đặt lên bàn của cômột hộp Pizza Hut mua ở ngoài, muốn bồi tội.
Thư Tình dở khóc dở cười đến chỗ giường của cô ấy, nhìn người nằm trên giường: “Đứng lên, đừng giả bộ ngủ nữa”.
Tần Khả Vi buồn bực xốc chăn lên: “Làm sao cậu biết tớ không ngủ?”.
“A, không ngủ thật sao”. Thư Tình nhíu mày, “Tớ chỉ lừa cậu vậy thôi”.
“……..”
Tần Khả Vi chậm rì rì bước xuống giường, đi đến chỗ bàn của Thư Tình nhìn Pound: “Nó sao rồi?”.
“Không tốt lắm”. Thư Tình đặt ba lô lên bàn, “Phần bụng bị vi khuẩn ăn mòn,phải khoét đi hơn nửa, thầy Cố nói nếu còn tiếp tục lan xuống thì vẫnphải khoét tiếp”.
“Má ơi, khoét bụng sao?”. Tần Khả Vi sợ tới mức biến sắc, sau đó kịp thời phản ứng lại, “Thầy Cố? Là thầy giáo ở lớp song ngữ?”.
Thư Tình lườm cô ấy một cái: “Tớ nghĩ là cậu đang quan tâm Pound!”.
“Được rồi mà, tớ thật sự rất quan tâm đến nó”. Tần Khả Vi tự biết mình đuốilý, chạy nhanh lấy Pizza, nhận tội với cô, “Tớ sai rồi, tớ không nênquên đổi nước cho nó, làm hại nó sinh bệnh, đây đây, cậu còn chưa ăntrưa phải không? Ăn đi này”.
Thư Tình quả thực bị cô ấy làm cho tức chết rồi, cô ấy làm gì có điểm nào là đang quan tâm đến Pond?
*
Ngày cuối của đợt nghỉ dài cứ trôi qua như thế, lại đến ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-cua-toi/1919399/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.