Trong phòng bệnh mở điều hòa, Cố Chi cởi áo khoác ra treo trên giá áo, sau đó đến bên cạnh giường.
Người trên giường còn đang được truyền dịch, chỉ vài ngày ngắn ngủi màcô đã gầy đi một vòng, sắc mặt hơi tái nhợt, dưới mắt cũng thâm tím.
Cố Chi trên cao nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Em xác định là viêm phổi chứ không phải ung thư phổi?”.
“... ....”.
Thư Tình kích động muốn ho, vừa ôm ngực nhịn lại, vừa muốn ngồi dậy.
Cố Chi cúi người giúp cô đặt gối đầu sau lưng, sau đó không cho phép cự tuyệt kéo tay cô ra khỏi ngực.
“Không được nhịn, ho ra đi”.
Vì thế cô lại ho một trận tê tâm liệt phế gần nửa phút.
Thư Tình nhận chén nước anh đưa tới, hứu khí vô lực hỏi: “Sao thầy lại tới đây?”.
Dựa theo quy luật phát triển khách quan, Thư Tình đoán câu trả lời của đối phương có hai khả năng:
Thứ nhất: “Nghe nói em bị ốm, tôi đến thăm em”.
Thứ hai: “Trình độ của bác sĩ trong trường không giỏi hơn tôi, tự mình đến xem sẽ yên tâm hơn”.
Nhưng cô lại nghe được câu trả lời thuộc loại thứ ba từ trong miệng Cố Chi.
“Là một bác sĩ ngoại khoa, nghe nói em muốn mổ bụng nên tôi đến để quan sát”.
Thư Tình đang uống nước, phụt một cái, bị sặc nước, vội vàng đặt cốc nước lên bàn, lại ho một trận kinh thiên động địa.
Người bệnh bị viêm phổi sẽ có đờm vương tơ máu, cô xoay người lại địnhlấy cái chậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-cua-toi/1919356/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.