Lúc xế chiều Cố Chi gọi điện thoại về nói là chuyện trong bệnh viện có chút phức tạp, có thể buổi tối anh mới về được.
“Tôi sẽ nói Lý Tuyên Nhiên dẫn em đi ăn cơm, thời gian còn lại em có thể tự thu xếp, trong phòng sách có sách, cũng có phim, mật khẩu máy tính là tên tiếng Pháp của tôi, ngoài ra trong tủ có cà phê và sữa tươi....”. Giọng nói của anh ôn nhu lành lạnh, truyền ra rõ ràng từ trong điện thoại, trong đó còn mang theo tiếng vọng lại.
Thư Tình đoán là anh đang ngồi trên hành lang không người trong bệnh viện gọi cho cô.
“Không cần lo lắng cho em, em sẽ tự mình an bài”. Cô cầm di động hơi trầm mặc trong chốc lát, sau đó chần chờ hỏi câu, “Thầy ở đó... Có khỏe không?”.
Phương án giải phẫu là do Cố Chi đưa ra, bây giờ bệnh nhân chết, sợ là đám người nhà bệnh nhân không phân rõ phải trái sẽ còn dây dưa không rõ.
Cố Chi cười, hỏi một câu: “Trước khi gọi điện thoại tôi còn đang suy nghĩ không biết cơn giận của em còn hay đã tiêu tán... Sao rồi, bây giờ không tức giận nữa sao?”.
Trên mặt Thư Tình như bị phỏng, nói lung tung mấy câu, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Trở lại tính sổ với thầy”. Sau đó cúp điện thoại.
Cô tìm ra “Đội liệt chi mạt”, ngồi trên ghế salon xem.
Mà ở trong bệnh viện, trên hành lang không người, sau khi cất điện thoại di động đi, rốt cuộc Cố Chi cũng lộ ra nụ cười đầu tiên sau mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-cua-toi/1919318/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.