Năm mười hai tuổi, Cố Chi sống cùng với ông nội và bà nội.
Dương Huyền là một huyện nhỏ rất bình thường, cho dù để trên bản đổ cũng không dễ được người khác chú ý đến, nhiều lắm là dính được chút ánh sáng từ thành phố A, thỉnh thoảng sẽ có người quét mắt ngay đi chỗ khác.
Cha mẹ anh coi như không chịu lạc hậu, sau khi học xong đại học cũng đến thành phố A làm việc, lúc đầu không thể chi trả nổi giá phòng quá đắt nên không thể không để Cố Chi ở lại Dương Huyền sống cùng ông bà nội. Nhưng sau đó hai người cùng phấn đấu cũng yên ổn ở lại thành phố A, mua một căn nhà không lớn không nhỏ.
Năm đó Cố Chi mười hai tuổi, chia tay với huyện thành nhỏ đã sinh hoạt mười hai năm, cũng tạm biệt ông bà nội đã quan tâm chăm sóc, bắt đầu học được rất nhiều chuyện chưa từng được tiếp xúc qua.
Thư Tình đứng trước tủ ly, xem đổ vật bên trong qua lớp kính thủy tinh.
Ở tầng một để rất nhiều bằng khen, “Học sinh ba giỏi”, “Trung đội trưởng ưu tú” và một số bằng khen học và thi đua, còn có một cặp sổ khen thưởng đã ố vàng.
Xem ra người này IQ cao đã thể hiện ngay từ hồi còn nhỏ rồi.
Cô dí sát vào để xem một tấm ở đằng kia, là những hàng chữ nhỏ siêu vẹo, không phải là chữ in, bởi vì đã qua thời gian dài nên chữ viết cũng mờ mờ, “Giải nhất cuộc so tài.... cự ly đi tiểu?”.
Một chữ cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-cua-toi/1919307/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.