Thư Tình và Trương Diệc Chu trở lại thì trên hành lang bệnh viện chỉ còn Trang Kính Vĩ, Lý Hân và Thư Tuệ Dĩnh.
Trang Kính Vĩ và Lý Hân dường như có chút lúng túng, Thư Tuệ Dĩnh thìbình thường, chỉ nhàn nhạt nhìn cửa sổ thủy tinh, không nói lời nào.
Thư Tình đến bên cạnh mẹ, giữ bàn tay bà, “Chúng ta đi thôi”.
Trước khi đi, Thư Tình chần chờ trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn khuônmặt trầm mặc của Trương Diệc Chu, nói với hai người đang co quắp trênghế: “Ba, dì Lý, con với mẹ đi trước, tối nay phiền hai người ở lại bệnh viện canh chừng, sáng sớm hôm sau con tới đưa cơm”.
Lý Hân thụ sủng nhược kinh đứng dậy, vội vàng khoát tay: “Không cần,không cần. Cháu ở xa chạy về, cứ nghỉ ngơi nhiều một chút, ngày mai dìxuống dưới phòng ăn là được... Diệc Chu, con tiễn dì Thư và Thư Tình”.
Thư Tuệ Dĩnh nhìn Thư Tình một cái, hơi kinh ngạc nhưng lại không hề tức giận.
Thư Tình uyển chuyển từ chối Lý Hân, cuối cùng nhìn qua Trương Diệc Chu, sau đó cùng đi với Thư Tuệ Dĩnh.
Lúc thang máy khép lại, cô thấp giọng hỏi: “Mẹ, mẹ trách con không?”.
Trong thang máy bốn phía ánh lên gương mặt nhàn nhạt vui vẻ của Thư Tuệ Dĩnh.
“Mẹ không có thiển cận như vậy, chuyện đã nhiều năm, con cũng nhìn thông, chẳng lẽ mẹ lại không nhìn ra?”.
Trong gương, khuôn mặt người phụ nữ dù không còn trẻ, khóe mắt có nếpnhăn, tóc mai cũng có không ít sợi bạc nhưng lúc này nụ cười từ tận đáylòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-cua-toi/1919300/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.