Buổi chiều thứ sáu, từ bốn rưỡi tới sáu giờ Cố Chi có một tiết học, mười phút trước tiết học, Cố Chi ngồi trong phòng nghỉ giáo viên, ánh mắt liếc về cây liễu trước cửa sổ.
Chủ nhiệm bộ môn cũng vừa tan lớp, lúc đi vào lqd thấy gò má Cố Chi, khóe miệng khẽ cong gọi nhẹ một tiếng: “Thầy Cố cũng ở đây sao?”.
Người đàn ông ngồi trên ghế salon quay đầu lại, lễ phép cười một tiếng: “Chủ nhiệm Hà”.
Sau đó không nói thêm lời gì dư thừa.
Hà Lâm ngồi trên ghế salon đối diện với anh, vừa đặt túi trong tay xuống bên cạnh, vừa nói: “Tại sao gần đây không thấy thầy Cố đi xe mô tô tới?”.
“Đông với hè đều không đi, một quá lạnh, một quá nóng”.
“Đi xe mô tô cũng không dễ, có xe hơi ít nhất không cần chen xe buýt, trong sân trường cũng nhiều phong cảnh”.
Cố Chi không lên tiếng, khóe miệng nở nụ cười, Hà Lâm nhất thời kinh ngạc.
Hà Lâm còn trẻ làm chủ nhiệm bộ môn nên bị những thầy giáo tiếng Pháp có kinh nghiệm hơn tạo áp lực, đương nhiên giải quyết công việc cũng luồn cúi. Mà Cố Chi từ lúc bắt đầu đã khiến người ta có cảm giác gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Cho dù anh đang cười nhưng chỉ cảm giác đó là lễ phép, không phải xuất phát từ thật lòng.
Hà Lâm nói: “Hôm nay cũng lái xe tới sao?”.
Cố Chi gật đầu.
“Hôm nay xe tôi hết hạn số nên buổi sáng ngồi xe buýt tới, không biết chút nữa tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-cua-toi/1919295/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.