Sau khi họp cùng phó giám đốc xong, Tề Nghị trở lại phòng làm việc nhưng không có ai. Đợi một hồi lâu vẫn không thấy người, tim không hiểu sao lại đập loạn.
Trong phòng tắm, Cao Nhiễm đã dùng hết hai miếng khăn giấy ăn còn lại, trên quần lót m.á.u dính loang lỗ. Trước đó, cô còn nghĩ mình vì ăn rau trộn mà lạnh bụng, nhưng không ngờ kinh nguyệt lại đến.
"Cao Nhiễm?"
"Ừm."
Nghe thấy giọng nói của cô, người đàn ông đứng ở cửa có vẻ nhẹ nhõm hơn.
"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
Cao Nhiễm đi tới cửa, cắn môi: "Tôi.. cái kia tới... nhưng lại không mang theo băng vệ sinh."
Thời gian như ngừng trôi, Cao Nhiễm nhìn qua dáng vẻ của anh, có thể đoán được rằng đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một cô gái nói điều này với mình.
Mười phút sau, người đàn ông mồ hôi chảy ròng ròng, mang theo một cái túi đeo bự màu xanh đậm, trong đó có rất nhiều băng vệ sinh, loại dùng cả ngày lẫn đêm có cả tampon( bvs dạng ống),các nhãn hiệu địa phương Hô Luân Bối Nhĩ, ngay cả các nhãn hiệu cô thường thấy ở các cửa hàng tiện lợi ở Bắc Kinh cũng có.
Người đàn ông đứng trên hành lang rũ mắt, giơ tay đưa túi cho cô, dáng người cao lớn che khuất ánh hoàng hôn vàng hồng phía sau.
Sau khi Cao Nhiễm thay băng vệ sinh, cô lo lắng vết máu ở quần lót sẽ in vào quần jean, cứ bước hai bước là cô lại cảm thấy khó chịu.
"Mang qua eo đi." Người đàn ông cởi chiếc áo sơ mi màu xanh đậm đang mặc đưa cho cô, thấy cô không cầm, anh nói thêm, " Hôm nay tôi mới thay."
"Không phải. Tôi sợ làm bẩn nó."
Người đàn ông đột nhiên đi đến gần, giơ tay buộc áo sơ mi quanh eo cô, bóng của hàng mi dày phía trên phủ xuống hàng mi dưới, hô hấp nóng rực.
Sau khi buộc xong, anh nhẹ nhàng thu tay lại, trong đáy mắt có một luồng ánh sáng dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Chính là...cô có thể làm bẩn."
Không biết có phải hay không vì cảm nhận được Cao Nhiễm đang đau đớn khi tới kì, Tề Nghị không quay về ngay, chỉ tìm một khách sạn gia đình rồi nói rằng muốn ở lại đây qua đêm.
Cao Nhiễm không ý kiến gì, ôm chặt lấy bụng, gương mặt tái nhợt đau đớn.
Do đang là mùa du lịch cao điểm nên khách sạn chỉ còn phòng tiêu chuẩn hai giường đơn.
Cao Nhiễm trước đây đã từng ở phòng ký túc xá (Dormitory room)*, vì vậy đối với việc này không có ý kiến gì.
—————-————♥️—-—————-——
Phòng ký túc xá (Dormitory room)*: Dành cho mấy bạn tây ba lô đi du lịch để nghĩ đêm giá rẻ.
Do Katcat edit có thể coi chính chủ tại fb edit- theo đam mê
—————-————♥️—-—————-——
Tề Nghị về phòng muộn hơn cô nửa tiếng, có điều chỉ đứng ở cửa đưa cho cô túi giấy trong tay.
"Ngủ đi, tôi sẽ ở dưới lầu, ngủ trên xe. Nếu có chuyện gì, cô cứ mở cửa sổ gọi tôi... có thể nghe thấy."
Người đàn ông đi khỏi, cô mở chiếc túi giấy, trong đó có một chiếc quần tây mới màu đen, quần lót được bọc trong một chiếc túi trong suốt, một hộp thuốc giảm đau Ibuprofen, và một hộp gừng- đường nâu lớn pha nước uống m.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Cao Nhiễm ngồi trên bệ cửa sổ lau tóc. Ngoài đường ồn ào náo nhiệt, mấy cậu bé hát rong hát theo nhạc đệm, giọng ca như có như không xuyên qua lớp của sổ màu xanh đi vào.
"Em đứng trên đồng cỏ nhìn về Bắc Kinh
Mênh mông rộng lớn đất nước hòa bình
Để lòng em bay với tâm trạng hân hoan này
Dành riêng cho em những đám mây tốt lành..."*
—————-————♥️—-—————-——
* BÀI HÁT 站在草原望北京/ ĐỨNG TRÊN THẢO NGUYÊN NGẮM BẮC KINH
Bạn nào muốn nghe thì đây nha ;)) chứ mình nghe thấy hay nhưng cái âm thanh vọng thấy sợ nha😬😬😬
Cao Nhiễm lau mái tóc ướt, cô nhớ mình đã biểu diễn bài hát này trong lễ tốt nghiệp tiểu học. Sau đó, nó trở thành bài hát nhất định phải có của các cụ ông cụ bà, dùng để khiêu vũ ở quảng trường trong thành phố. Lúc này, tự nhiên nghe thấy nó ở đây, lần đầu tiên cô cảm thấy nó dễ nghe, âm vang ấm áp rất hay.
Cô quản gia của khách sạn bưng cháo hạt kê và dưa chua lên cho cô, nói là do bạn cùng phòng yêu cầu.
Sau bài hát Ngắm Bắc Kinh, cậu bé chuyển sang một bài hát rất buồn, lời ca bằng tiếng Mông Cổ, giọng hát mạnh mẽ xuyên thấu khiến trái tim Cao Nhiễm khẽ rung động, thứ cảm xúc dâng trào mà chưa một khúc giao hưởng mãnh liệt nào có thể mang lại cho cô.
Cô quản gia đang trải giường, thấy cô bị mê hoặc, cụp mắt xuống, mở tấm chăn bên giường, từ tốn nói:
"Tên của bài hát này là" Ngạch Cát trong mơ* ". Ngạch Cát trong tiếng Mông Cổ của chúng tôi có nghĩa là Mẹ.
Lời ca chính là một cậu bé tưởng nhớ về người mẹ đang ở thiên đường. Người đàn ông trên thảo nguyên, từ nhỏ tới lớn không được phép khóc. Cho dù không có mẹ, cũng chỉ có thể đem sự đau đớn này hòa tan vào tiếng hát ".
—————-————♥️—-—————-——
* Ngạch cát trong mơ /梦中的额吉
Bài này 1 thời nổi tiếng bên TQ r được mấy bạn đem về Việt Nam có lời Việt nghe cảm động lắm.. da diết mọi người có thể nghe thử.
Giọng cô ấy nhỏ dần bên tai Cao Nhiễm, cô chăm chú nhìn người đàn ông đang cuối đầu trên chiếc xe tải phía dưới lầu. Ánh trăng hiu quạnh khắc hoạ hình bóng của anh, làn gió đêm lạnh lẽo đang lay động góc áo.
Cho đến khi cậu bé hát rong cầm đàn rời đi, anh vẫn giữ nguyên động tác cứng nhắc này trong một thời gian dài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]