Đối với Hoắc Thận Ngôn tùy tiện nhìn thoáng qua cái app, sau đó phát hiện giữa hai người họ vậy mà cách nhau không đến 2 km, Nghê Cảnh Hề cảm thấy có lẽ ngay cả hai chữ vận mệnh cũng không thể giải thích được duyên phận này. 
Cô bọc tây trang của anh, lúc trước đứng trên trạm dừng bị lạnh đến cứng người. Bây giờ ở trong xe cơ thể dần ấm áp lại, cả người đều thoải mái không ít. 
Hoắc Thận Ngôn nhìn dáng vẻ cô, hỏi: “Ra ngoài sao em không mang theo áo?” 
Nghê Cảnh Hề: “Em quên mang theo, vì không nghĩ trời sẽ đột ngột đổ mưa.” 
Tóc cô cũng bị dính nước mưa, trạm xe kia xung quanh không có gì che chắn, gió vừa thổi nước mưa sẽ bắn hết lên người. 
Hoắc Thận Ngôn nhíu mày nhìn cô, “Anh đưa em về nhà trước, tắm xong thay bộ quần áo khác.” 
 “Không cần phiền phức vậy đâu anh.” Nghê Cảnh Hề lại không để trong lòng, chỉ là vừa rồi hơi lạnh, lúc này hòa hoãn lại cũng không có gì. 
Cô nói: “Nếu tiện thì trực tiếp đưa em đến công ty nhé.” 
Nếu tiện……Bốn chữ khách sáo này khiến đầu mày Hoắc Thận Ngôn nhíu thêm chặt, con người anh luôn tẻ nhạt không lộ ra vui giận. Nhưng lúc có cô ở bên cạnh, chỉ vài chữ đã có thể khơi lên hàng ngàn hàng vạn cảm xúc trong lòng anh. 
Cuối cùng Hoắc Thận Ngôn trầm giọng nói: “Tinh Tinh, em không cần như thế này với anh.” 
Nghê Cảnh Hề sững sờ, xoay đầu nhìn anh, mặt đầy kinh ngạc. 
Cô hẳn là không nói gì sai chứ? 
Cho đến khi giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-ca-the-gioi-muon-anh-ay-thuoc-ve-toi/959763/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.