Edit: Lạc Thần
Bắc tầm Tây thị hai khu chi đội của trung đội Đặc Cần.
Gần tối, trong thao trường, binh sĩ mặc quần áo ngụy trang chỉnh tề, tác phong quân đội nghiêm túc, trong lúc đó ánh sáng mặt trời chiếu vào trên mặt bọn họ, mồ hôi rơi như mưa.
Lâm Lục Kiêu một cánh tay đang kẹp một tấm bảng, sống lưng thẳng đứng, ánh mắt quét qua những gương mặt nghiêm nghị, trên trán lấm tấm mồ hôi, bỗng nhiên anh ghìm giọng nói:“Nghiêm!”
Mọi người đứng thẳng tắp, không dám thở mạnh.
”Hôm nay tới đây thôi, giải tán!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi.
Đội trưởng dẫn đội đi ăn cơm tối tại phòng ăn, chỉ đạo viên từ đàng xa đã chạy tới, chạy đến ổn định trước mặt Lâm Lục Kiêu, chào, thả tay xuống nói: “Lãnh đạo bảo cậu đi chi đội một chuyến.”
Lâm Lục Kiêu ừ một tiếng, tháo bao tay xuống đưa cho chỉ đạo viên, xoay người lái xe đi, bị chỉ đạo viên giữ chặt.
Chỉ đạo viên là một người tinh khôn, đầu kia điện thoại vừa gọi sang đây, nghe giọng nói của đối phương, cũng biết nhất định là chuyện tốt, vì vậy lôi kéo Lâm Lục Kiêu muốn chỉ điểm anh mấy câu, mặc dù biết người này tính tình như cẩu cho tới bây giờ nghe không vô những thứ này.
Hai người đi ra ngoài, lúc xuống cầu thang, chỉ đạo viên tiến tới bên lỗ tai anh, hạ thấp giọng nói,
”Lãnh đạo nói gì cậu đáp lời là được, tìm vợ cho cậu cũng tốt, tăng hàm chuyển chức cho cậu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-buoc-ra-tu-ngon-lua/2386166/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.