Hai người ngừng lại ở đó.
Lâm Lục Kiêu không chìm vào hồi ức nữa, nhìn hai người đang đứng ở cửa, có người cảnh sát đi qua anh, cách quá xa, nghe không rõ lắm, anh lẳng lặng nghe, đôi lúc liếc nhìn người nào đó.
Trong ánh mắt kia thâm trầm run rẩy có chút giật mình.
Người nọ nói xong, Lâm Lục Kiêu vỗ vỗ vai anh ta, khó có được cong khóe miệng: "Cảm ơn." Sau đó nhấc chân đi hướng ngược lại, người phía sau lại hướng về phía bóng lưng anh kêu: "Lục Kiêu, ngày mai đến nhà tôi ăn cơm, Tiểu Tứ cũng tới, chúng ta đều đã đã lâu không gặp rồi."
Lâm Lục Kiêu nói được, sau đó lập tức đi qua bọn họ, dừng lại trước mặt hai người, liếc mắt, đưa tay kéo Lâm Khai đang ở trên lưng Nam Sơ tới ghế tựa phía sau thả xuống, khom lưng, chống lại ánh mắt Nam sơ.
"Đánh nhau?"
"Đua xe?"
"Ngại sống lâu quá? Hả?"
Khi nói chuyện anh hơi hơi híp híp mắt, đuôi mắt nhếch lên, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo, rất nguy hiểm.
Giờ phút này Nam Sơ thật muốn treo Lâm Khai lên đánh một trận, chẳng thế thì hiện tại cô đã cùng người trước mặt này đang ngồi ăn cơm rồi.
Lâm Khai từ trên ghế đứng lên, "Anh... Chúng em..."
Lâm Lục Kiêu đứng thẳng, liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt ý bảo cậu tiếp tục nói hết, thập phần kiên nhẫn bày tỏ - - hai người làm sao vậy? Lại còn không nói?
Tình cảm anh em bọn họ trước đến nay rất tốt, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-buoc-ra-tu-ngon-lua/2386149/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.