Nam Sơ ôm anh, khoan hồng độ lượng nói: "Ừm, em biết."
Lâm Lục Kiêu gãi gãi mày, bỗng chốc đã bị cô gái nhỏ ôm đến rối loạn tâm tư, thiếu chút quên mất chuyện chính, điều chỉnh tâm tình, đẩy cô ra, "Nói chuyện nghiêm túc với em."
Nam Sơ cười, "Vậy trước đó anh không nói chuyện nghiêm túc sao?"
Anh ngoắc miệng cười xấu xa, cúi đầu mổ lên môi cô, mới miễn cưỡng dựa người vào tường, "Như vậy mới là không phải chuyện nghiêm túc."
Hai người đã lâu không ở chung một chỗ, ban đêm nguyệt hắc phong cao, còn trong không gian nhỏ hẹp thế này, người có tình muốn làm chút gì đó, Nam Sơ đưa tay ôm cổ anh, chủ động nhón chân dán lên, môi còn chưa kịp chạm vào, đã bị Lâm Lục Kiêu đưa tay ngăn lại, "Đừng, anh có chút không kiềm chế được."
"Được tiện nghi còn khoe mẽ?" Nam Sơ lùi ra, hừ lạnh.
Lâm Lục Kiêu không cười, nắm hai vai cô, xoay người, đối diện với cô, trịnh trọng nói: "Lời tiếp sau đây, tốt nhất nhớ kỹ, nghe không?"
Nam Sơ gật đầu, "Nói đi."
Lâm Lục Kiêu: "Ngày mai các em vào đám cháy, mỗi người sẽ có một bộ đàm, khóa đầu đã dạy cách dùng cho các em rồi, còn nhớ không?"
Nam Sơ lắc đầu, "Quên rồi."
"..."
Lâm Lục Kiêu quả thực muốn cầm lấy cây lau nhà bên cạnh đánh lên đầu cô.
"Khi lên lớp thì em làm gì hả?"
Nam Sơ đúng lý hợp tình: "Ngắm anh."
"..."
Kỳ quái rồi.
Lâm Lục Kiêu dùng sức nhéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-buoc-ra-tu-ngon-lua/2386118/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.