Từ lúc chuyện xảy ra đến giờ, chỉ có cái ôm này đem đến cho cô sự yên tĩnh.
Nam Sơ cảm thấy trên người người đàn ông này luôn có một luồng năng lượng thần kỳ, lo lắng, khó chịu, tìm anh ôm một cái, cứ như vậy, tất cả đều trở nên tốt hơn.
Nói cô không sợ, thực ra cô rất sợ, cô có một tật xấu, dưới tình huống hoảng loạn sẽ giả vờ bình tĩnh, chớp mắt nhìn thấy Lâm Lục Kiêu ở phòng bao, lưng cô đều căng cứng, toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, chảy dòng dòng bên trong lớp áo da, cô sợ Lâm Lục Kiêu hiểu nhầm mình.
Anh là một người ngay thẳng như vậy, làm sao có thể chấp nhận cô có loại quá khứ này.
Đương nhiên càng sợ bởi vì cô mà anh bị người khác hiểu nhầm.
Lâm Lục Kiêu ôm cô, một tay đặt sau gáy trấn an, cằm vừa vặn đặt trên tóc, anh tăng thêm lực, ôm cô càng chặt hơn, Nam Sơ đã nói rõ, anh cũng bớt căng thẳng. Vì vậy lại ôm cô chặt hơn.
Nhận được câu trả lời, Lâm Lục Kiêu thuận thế cúi đầu hôn xuống mái tóc của cô.
"Kết quả xét nghiệm máu sáng mai sẽ có, tối nay anh ở trong xe, chờ em cùng nhau về nhà." Ở trong lồng ngực người đàn ông, tràn đầy cảm giác an toàn.
Nam Sơ buồn bực: "Ừm."
Không gian yên tĩnh, hai người cọ sát nhau, tham lam chút hơi ấm trong lòng đối phương lúc này.
Một lúc lâu sau, Nam Sơ hỏi: "Lâm Khải đâu?"
Anh trầm mặc một hồi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-buoc-ra-tu-ngon-lua/2386084/chuong-46-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.