Edit: windy
Khi dì nói lời này, ánh mắt có chút trách móc nhìn về phía anh.
“Lục Kiêu à, không phải dì nói cháu, có cái gì nói sao không nói hẳn hoi, cô bé ngàn dặm xa xôi chạy tới đây tìm cháu, cháu xem cháu làm cho người ta bỏ đi, ta xem sau này cháu làm sao?”
Khóe miệng Lục Kiêu gợi lên nụ cười cực nhạt, trên tay vân vê điếu thuốc chưa đốt, châm chọc nói: “Cô ấy nói cái gì với dì rồi ạ?”
Dì vẫy vẫy tay, cô ấy có thể nói cái gì với bà chứ.
Bộ đội ở đây đều là tân binh hơn hai mươi, mặc dù tuổi trẻ nóng nảy, nhưng độc thân vẫn chiếm đa số, khu người nhà một năm cũng không có mấy người ở, Nam Sơ tới kì thật bà rất cao hứng.
Chí ít có người có thể trò chuyện với bà.
Cô gái này tuy nói không nhiều lắm, nhưng cũng sẽ không để bà một mình, bà chủ động cô sẽ đáp lại, cô còn có thể tán gẫu với bà một lúc, bà muốn yên tĩnh, cô cũng yên tĩnh ngồi bên cạnh xem kinh phật của mình.
Dì nhớ tới, “A…, Cô ấy còn tin vào Phật, tuổi còn nhỏ, cũng đã thanh tĩnh, không thể sánh bằng vợ Triệu Quốc, mỗi lần tới đây, đóng cửa lại, bên trong âm nhạc ầm ầm vang trời. Bà già như ta tim không tốt, nói vài lần cũng không chịu nghe.”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, bắt đầu vân vê điếu thuốc, không biết suy nghĩ cái gì.
Dì trò chuyện với Nam Sơ hầu như là nói về con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-buoc-ra-tu-ngon-lua/2386041/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.