Lâm Lục Kiêu để cô tựa trên cửa xe, từ từ hôn xuống.
Trên người cô tỏa ra mùi hương, ôm lấy anh muốn đem anh nghiền nát, nụ hôn của anh vẫn bá đạo như cũ, đầu lưỡi tiến vào bên trong miệng cô hung hăng khuấy đảo một phen, hai mắt đỏ ửng nhìn cô.
Nam Sơ bị anh hôn cho toàn thân nhũn ra, đôi mắt trong suốt tràn ngập hơi nước, rất quyến rũ.
Không có cách nào nhìn, càng nhìn càng không muốn rời khỏi.
Anh nhắm mắt lại, cắn xuống, lướt qua viền tai của cô, nhẹ nhàng liếm.
Là chỗ mẫn cảm.
Cả người Nam Sơ phát run, ghé vào lỗ tai anh trầm thấp hô một tiếng mềm mại, ôm lấy cổ của anh, tay nhỏ tiến vào phía sau sơ mi anh, nhẹ nhàng xoa xoa, “Đi lên không?”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu nở nụ cười, trực tiếp kéo áo của cô xuống, lộ ra đầu vai trắng noãn, cúi đầu ngậm xuống, thấp giọng nói: “Không kịp rồi.”
“Mấy giờ đi?” Cô gái nhỏ mê loạn.
Lâm Lục Kiêu hôn tiếp, không để ý đáp: “Chín giờ.”
Nam Sơ liếc nhìn giờ trên xe, tám giờ mười.
Thật không còn kịp nữa, đẩy mạnh anh ra, “Vậy anh đi mau, đừng lỡ xe, nếu không thì ngày mai lỡ giờ đi làm.”
Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, ý thức trở lại đại não, anh dựa vào ghế liếc xéo cô.
Áo cô bị tụt xuống một nửa, hỗn độn tựa vào trên cửa xe, bờ ngực trắng bóng đẫy đà, Lâm Lục Kiêu nheo mắt lại, quay đầu nở nụ cười, cài từng nút áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-buoc-ra-tu-ngon-lua/2386031/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.