Chương trước
Chương sau
Nhờ một người bạn làm trung gian giới thiệu, Đồng Vũ Vụ đã ký hợp đồng với một thương hiệu trang sức nổi tiếng trong nước và bán thiết kế của dòng Phương Phỉ. Bên phía thương hiệu rất thích thiết kế này. Trong hợp đồng sẽ dễ có bẫy nên khi Phó Lễ Hành biết Đồng Vũ Vụ muốn ký hợp đồng, anh đã đặc biệt tìm một luật sư có tiếng trong giới để cùng cô xem xét hợp đồng. Cuối cùng, Đồng Vũ Vụ cũng ký được một hợp đồng với những điều kiện rất tốt. Cô và Phó Lễ Hành đã ly hôn trong hòa bình, bây giờ anh muốn giúp cô, cô sẽ không đạo đức giả đến mức cự tuyệt người ta cách xa ngàn dặm.



Anh đã giúp đỡ, cô cũng lấy được một mối lớn, đương nhiên cô phải mời anh một bữa cơm rồi.



Nhà hàng mà Đồng Vũ Vụ chọn có danh tiếng không tệ, cô cũng có ý đồ riêng của mình, chẳng ai muốn mang cái danh người phụ nữ bị bỏ rơi. Đến nơi này dùng bữa, khẳng định chẳng mất nhiều thời gian thì sẽ có vô số tin đồn về chuyện này trong mấy nhóm WeChat. Bất kể tin đồn truyền đi như nào, dù có phóng đại hay thêm mắm dặm muối vào hay không cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô và Phó Lễ Hành đã dùng bữa cùng nhau.



Thật ra bây giờ Đồng Vũ Vụ cũng hiểu rõ, chỉ cần cô nguyện ý, cô vẫn có thể ở bên cạnh Phó Lễ Hành, trở thành Phó phu nhân một lần nữa.



Chỉ là… Cô nhìn xuống ngón tay áp út của mình, trên đó đã không còn chiếc nhẫn kim cương nữa. Cô nhớ lại những gì mình đã nghĩ trong mấy tháng trước, tại sao cô không đến với Tùy Sách, bởi vì cô đã quyết định từ nay về sau, cho dù bắt đầu một mối quan hệ tiếp theo thì nó sẽ chỉ xuất phát từ tình yêu thật lòng.



Cô không có suy nghĩ như vậy với Tùy Sách, và cô cũng không có bất kỳ suy nghĩ nào về Phó Lễ Hành.



Làm người vẫn nên công bằng một chút, nếu bây giờ cô về bên cạnh Phó Lễ Hành... thì tại sao lúc trước cô lại không ở bên Tùy Sách?



Nếu phải chọn một người đàn ông đương nhiên phải chọn một người cô thích rồi.



“Chúc mừng em.” Phó Lễ Hành nâng ly và cụng ly với cô.



Rất khó tưởng tượng bọn họ đã từng ly hôn và đã trở thành chồng trước, vợ trước của nhau.



Phó Lễ Hành chưa bao giờ nghĩ tới một ngày anh lại có bữa tối êm đềm như vậy với vợ cũ, và tất nhiên anh cũng không bao giờ nghĩ rằng mình lại rung động một lần nữa trước cô.



Đồng Vũ Vụ nhấp một ngụm rượu vang, nghiêng đầu cười, “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, cảm ơn anh nhiều lắm. À đúng rồi...” Cô nhớ ra điều gì đó, xoay người lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi xách ra, sau đó đẩy đến trước mặt anh: “Mấy ngày trước, em đi du lịch với Nhân Nhân. Đây chỉ là món quà nhỏ tặng anh. Không biết anh có thích không?”



Trái tim Phó Lễ Hành thắt lại, nhìn chiếc hộp màu xanh đậm bên cạnh, anh có chút bối rối không biết phải làm sao.



Đồng Vũ Vụ đã mang quà tặng cho nhiều người, bao gồm cả luật sư Phương, người mà Phó Lễ Hành đã mời đến giúp cô! Luật sư Phương là một cô gái trẻ rất ngầu, và bây giờ cô ấy đã trở thành bạn của Đồng Vũ Vụ.



Tất nhiên, Đồng Vũ Vụ cũng mang một món quà nhỏ đến tặng cho đối tác lớn nhất của mình, Vạn Lâm Gia.



Lúc mua quà, Lục Nhân Nhân cứ cảm khái bên tai cô: “Sao mà mình cứ có cảm giác cậu rất có khả năng trở thành tra nam đấy, tặng quà cho Phó Lễ Hành, còn tặng quà cho Vạn Lâm Gia nữa...”



Đồng Vũ Vụ mỉm cười nhẹ, “Cảm ơn đã khen, nhưng mình nghĩ đó chỉ là phép lịch sự. Mình cũng chuẩn bị quà cho anh trai của cậu nữa mà.”



Ai giúp cô thì cô sẽ chuẩn bị một món quà nhỏ, lễ nhẹ tình ý nặng cũng là chuyện nên làm.



Lục Nhân Nhân “a” một tiếng, tò mò hỏi Đồng Vũ Vụ: “Thế thì, cậu có suy nghĩ gì về anh trai của mình không?”



“Ngại quá.” Đồng Vũ Vụ vén tóc lên, “Sách cung hoàng đạo nói cung hoàng đạo của mình không hợp với anh trai cậu.”



Lục Nhân Nhân ngạc nhiên, “Cậu biết anh trai mình thuộc cung hoàng đạo nào sao?”



Đồng Vũ Vụ tủm tỉm cười: “Mình cũng không biết, nhưng mình nghĩ chắc là không hợp nhau.”



Lục Nhân Nhân sững sờ: “…”



Người phụ nữ này bây giờ thật sự rất lươn lẹo!



Hay bản thân cô ấy vốn dĩ rất xảo quyệt, chỉ là sau khi kết hôn với Phó Lễ Hành thì đã che giấu bản chất thật của mình?



Tuy nhiên, dường như Đồng Vũ Vụ luôn giữ khoảng cách rất thận trọng với tất cả đàn ông, không xa lánh ai quá nhiều cũng không quá thân thiết với ai, hiện tại có vẻ như mối quan hệ của cô và Tùy Sách tương đối tốt hơn một chút.



Tại sao ư?



Vì chỉ có Tùy Sách đến nhà cô dùng bữa, mặc dù bữa ăn đó có các bạn nữ khác...



Những người khác, tất cả đều dừng lại trước cửa nhà, không được mời vào uống cà phê.



Phó Lễ Hành nhận được một món quà nhỏ do Đồng Vũ Vụ chuẩn bị, trong lòng có chút kích động, nhưng anh không vội vàng mở quà, đợi đến khi trở về nhà mới trịnh trọng mở ra, đó là một cây bút máy.



Anh thích đến mức không nỡ buông tay.



Không lâu sau, anh mở vòng bạn bè của mình ra xem Đồng Vũ Vụ đã đăng gì, nhìn thấy Vạn Lâm Gia vừa đăng một bức ảnh, bức ảnh đó là một cây bút máy.



Thật không may, cây bút của Vạn Lâm Gia rất giống cây bút của anh, cùng một nhãn hiệu, chỉ khác màu sắc thôi.



Nội dung bài đăng của Vạn Lâm Gia cũng thể hiện khá nhiều ý tứ: [Một món quà rất quan trọng.]



Phó lễ Hành: “?”



Sau khi Đồng Vũ Vụ lấy được tiền, cô lập tức vui vẻ đi mua sắm! Một lúc sau.



Nhìn tin nhắn thông báo trừ tiền trên điện thoại di động, không phải cô không cảm thấy đau. Cô đã từng tiêu mấy triệu tệ của Phó Lễ Hành không chớp mắt. Bây giờ bảo cô quẹt vài triệu, có lẽ cô cũng phải chuẩn bị tâm lý rất đâu đấy.



Hu hu hu, phụ nữ có thể không có tình yêu, nhưng không thể không có tiền!



Cô không thể chịu đựng được ủy khuất của việc không có tiền, cô phải kiếm được thật nhiều tiền!



Sau khi rời khỏi phòng làm việc của ông Vạn, Vạn Lâm Gia chuẩn bị trở về căn hộ của mình.



Nào biết rằng vừa xuống dưới lầu thì lại đụng mặt mẹ.



Bà Vạn cười nói: “Đúng lúc mẹ có làm vài món điểm tâm, con ngồi đây nói chuyện với mẹ một lát?”



Vâng.”


Bà Vạn nhìn con trai cười, niềm nở nói: “Dạo này mẹ với cha con nói chuyện phiếm với nhau. Cả hai chúng ta đều đã nghỉ hưu. Nếu có cháu trai cháu gái bên cạnh thì chúng ta càng giống một cặp vợ chồng già bình thường. Cha con trước kia nói trẻ con rất ồn ào. Mấy ngày trước gặp đứa cháu gái nhỏ của ông bạn già thì ngưỡng mộ mãi, còn nói gia đình có trẻ con mới có sinh khí.”



Nụ cười trên môi Vạn Lâm Gia vẫn không thay đổi.



Anh ấy cũng biết cha mẹ đang giục cưới, Vạn Lâm Gia cũng đã ngoài ba mươi rồi. Tuổi này không quá già và chắc chắn cũng không còn trẻ nữa. Tầm tuổi anh ấy, nhiều người đã kết hôn, sinh con. Bây giờ anh ấy đã tiếp nhận công ty, sự nghiệp cũng đã ổn định, Vạn Lâm Gia thật sự có thể tính đến nhân sinh đại sự.



Nhìn thấy biểu hiện của con trai, bà Vạn cảm thấy an tâm.



Là một người mẹ và một người từng trải, bà ấy thật sự nhận thấy được rất rõ một số chuyện, chẳng hạn như tâm ý của con trai mình dành cho Đồng Vũ Vụ, chỉ cần nhìn thấy trong ngày sinh nhật thì đã có thể nhận ra.



Trong bữa tiệc sinh nhật của bà ấy, con trai đã mời Đồng Vũ Vụ thiết kế trang sức, bà ấy rất thích. Con trai không nói nhiều, nó cũng hiếm khi nói về những chuyện cá nhân! Lần ấy, sau khi bà Vạn bày tỏ sự thích thú với bộ trang sức đó, rõ ràng cũng có thể cảm nhận được con trai mình dường như còn vui mừng hơn cả bà ấy. Sau bữa tối, bà Vạn đi tìm con trai, nhưng lại vô tình nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại. Nghe nội dung cuộc gọi cũng có thể đoán ra được Vạn Lâm Gia đang nói chuyện với Đồng Vũ Vụ.



Giọng điệu và biểu hiện giống như khi một người đàn ông thích một người phụ nữ vậy.



Bà ấy rất thích Đồng Vũ Vụ, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến việc để cô làm con dâu của mình.



Đặc biệt Vạn gia và Phó gia là bạn bè tâm giao, con trai và Phó Lễ Hành đã làm bạn nhiều năm. Nếu con trai thật sự ở bên Đồng Vũ Vụ thì thật sự xấu hổ lắm, sẽ có bao nhiêu lời đàm tiếu chứ. Sau này, làm sao Vạn gia và Phó gia còn có thể nhìn mặt nhau được nữa. May mà bà ấy quan sát một khoảng thời gian thì phát hiện con trai chỉ đang đơn phương người ta, Đồng Vũ Vụ hoàn toàn không có tâm tư đó nên bà Vạn cũng cảm thấy yên tâm phần nào.



“Là thế này, Lâm gia, con còn nhớ Lâm Thanh Nhược, cô bé từng đến nhà mình ở một khoảng thời gian khi còn nhỏ không? Gần đây, con bé đã về nước, mẹ nghĩ các con đều là người trẻ tuổi, sẽ có nhiều chủ đề chung hơn. Hay là hai ngày nữa dẫn cô bé đi ăn tối tiện thể làm quen với Yên Kinh? Sức khỏe cha con không tốt, mẹ lại không có thời gian để dẫn cô gái nhỏ đi dạo Yên Kinh, con giúp mẹ được không?”



Nói xong những lời này, bà Vạn ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lo lắng nhìn con trai mình.



Đây là bà ấy đang thử thăm dò con trai.



Vạn Lâm Gia lãnh đạm nhìn lại mẹ mình, không biết qua bao lâu mới gật đầu, “Được.”



Vài ngày sau, Vạn Lâm Gia dùng bữa với Lâm Thanh Nhược, người trở về từ nước ngoài. Lâm Thanh Nhược cũng có ấn tượng tốt về Vạn Lâm Gia, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được người này rất lịch thiệp và ân cần, nhưng thỉnh thoảng lại thấy anh ta mất tập trung, cô ấy đoán rằng với tình trạng hiện tại của Vạn Lâm Gia, có thể là vì công việc hoặc vì phụ nữ.



Lý do khiến Vạn Lâm Gia bị phân tâm là vì anh ta đột nhiên phát hiện ra Đồng Vũ Vụ cũng có một chiếc váy giống chiếc mà Lâm Thanh Nhược đang mặc.



Sau khi lái xe đưa Lâm Thanh Nhược về nhà, Vạn Lâm Gia lái xe dạo phố không mục đích, cuối cùng nhìn biển báo chỉ đường, sau đó quay xe lái về phía nhà của Đồng Vũ Vụ.



Trên thế giới này luôn có những chuyện trùng hợp xảy ra, Vạn Lâm Gia và Phó Lễ Hành gặp nhau dưới nhà của Đồng Vũ Vụ.



Con đường này hơi hẹp, chỉ có thể đậu một chiếc ô tô, Phó Lễ Hành đến trước, Vạn Lâm Gia cũng theo sát sau.



Cả hai xuống xe, vừa nhìn thấy nhau thì đều kinh ngạc. Nhưng cả hai nhanh chóng bình tĩnh lại, quen biết nhau lâu như vậy, Phó Lễ Hành đương nhiên biết tâm tư của Vạn Lâm Gia, mà Vạn Lâm Gia cũng hiểu Phó Lễ Hành đang suy nghĩ gì. Đó là dấu hiệu cho thấy sự trưởng thành của một người đàn ông, không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ giữa hai gia đình vì sự việc này. Cho dù muốn so sánh điều gì thì cũng chỉ âm thầm thực hiện, sẽ không xảy ra bên ngoài.



Thật ra hai người đều biết một điều, muốn vào nhà Đồng Vũ Vụ cũng không có khả năng.



“Cha mẹ cậu có biết không?” Phó Lễ Hành hỏi.



Vạn Lâm Gia lắc đầu, “Có thể biết, cũng có khả năng không biết.”



“Tôi đã nghĩ suốt thời gian qua, có lẽ cậu và cô ấy đã quen nhau từ rất lâu rồi đúng không?”



Phó Lễ Hành hiểu rõ tính cách của Vạn Lâm Gia, Vạn Lâm Gia sẽ không bao giờ thích vị hôn thê, vợ của mình. Vậy thì có lẽ anh ấy đã sớm quen biết Đồng Vũ Vụ từ trước.



Nếu như có tiền đề như vậy, bây giờ Vạn Lâm Gia rung động với Đồng Vũ Vụ thì cũng xem như có lý.



Vạn Lâm Gia búng tàn thuốc, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì có thể nghe ra một chút đắc ý: “Tôi biết cô ấy trước.”



Phó Lễ Hành khẽ liếc nhìn anh ta.



Cùng lúc đó, nữ vệ sĩ bước vào phòng ngủ của Đồng Vũ Vụ và nói với cô rằng có hai người đàn ông ở tầng dưới, mỗi người lái một chiếc xe, hai người đứng cạnh xe hút thuốc và trò chuyện, còn hỏi cô có cần gọi cảnh sát không.



Đồng Vũ Vụ đứng trước cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy hai người họ, cô mỉm cười: “Không cần, đều là người quen cả.”



Nữ vệ sĩ “ừ” một tiếng rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.



Điện thoại của Đồng Vũ Vụ rung lên.



Đó là một tin nhắn chuyển khoản được gửi đến từ Hướng Thư Linh. Đây là tiền đặt cọc.



Nhờ phúc của Lục Nhân Nhân và những người đàn ông này, ngày càng có nhiều người tìm cô thiết kế giúp họ những trang sức tình yêu.



Cô kéo rèm cửa, không quan tâm đến hai người dưới lầu.



Làm tiên nữ, ngoài không thiếu tình yêu ra thì cũng không thể thiếu tiền được nha.



Hình tượng tiên nữ của cô không thể bị phá vỡ, đi kiếm tiền thôi nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.